Ý nghĩ đó vừa lóe lên, cô bỗng cảm nhận được hơi thở của người đàn ông trên người mình đã ổn định hơn, có lẽ sắp tỉnh lại.
Không thể chần chừ thêm!
Trong khoảnh khắc Phong Cảnh Hàng khẽ động đậy, Cam Điềm lập tức giơ tay, c.h.é.m mạnh vào cổ anh không chút do dự.
Một cú đánh dứt khoát, chính xác vào động mạch cổ!
Phong Cảnh Hàng vừa nhấc đầu lên thì trước mắt tối sầm, cả người đổ sập xuống bất tỉnh ngay lập tức.
Cam Điềm chưa kịp vui mừng đã cảm thấy cơ thể mình bị một sức nặng lớn đè chặt.
“Khốn kiếp...!”
Cô trợn trắng mắt, cố gắng hít thở. Người đàn ông này nặng quá!
Cô đảo mắt, hít một hơi thật sâu, rồi dồn toàn bộ sức lực đẩy mạnh Phong Cảnh Hàng ra khỏi người mình. Cơ thể anh ngã xuống sofa, sau đó trượt thẳng xuống tấm thảm dưới sàn.
Cam Điềm lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển.
Sau khi bị xuyên vào thân xác này, cô phát hiện cơ thể của Cam Điềm Điềm khá yếu ớt, trước đó còn bị khí hư bất lực. Nhưng dường như sau khi lăn giường với người đàn ông này, cơ thể cô đã khỏe hơn rất nhiều. Ít nhất, cô vẫn đủ sức để ra tay và khiến hắn ngất xỉu.
Nhưng thời gian không có nhiều, hắn sẽ không bất tỉnh quá lâu.
Mưa Bụi Tháng Ba
Phải hành động ngay!
Cô cúi đầu nhìn xuống người mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bộ đồ nội y tình thú hở hang khiến cô rùng mình. Không thể mặc thứ này mà chạy trốn được!
Cam Điềm lập tức ngồi xổm xuống, nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi trên người Phong Cảnh Hàng. Cô túm lấy cổ áo, tròng vào người, gài cúc thật nhanh.
Xong xuôi, cô đi chân trần đến phòng chứa quần áo.
Trong tủ đồ của Phong Cảnh Hàng có rất nhiều quần áo hàng hiệu. Cô vớ lấy một chiếc áo hoodie dày dặn, khoác chồng lên áo sơ mi, sau đó lục tiếp một chiếc quần dài mùa đông.
Kéo cao thắt lưng, cô nhanh chóng xỏ chân vào.
Vẫn chưa đủ!
Cô lại tiện tay lấy thêm một chiếc áo lông vũ, mặc vào bên ngoài.
Quần áo vừa rộng vừa dài, tay áo thừa ra một đoạn, cô phải kéo lên mới có thể thấy bàn tay mình. Nhưng không sao, chỉ cần giữ ấm và dễ cử động là được.
Cam Điềm lục trong ngăn kéo, tìm thấy một vài đôi tất sạch. Không quan tâm kích cỡ, cô chọn bừa một đôi rồi xỏ vào.
Mặc xong tất, cô nhìn quanh, thấy một chiếc khăn quàng cổ đặt trên kệ. Không nghĩ nhiều, cô vớ lấy nó, vắt lên cánh tay.
Xong!
Không chần chừ nữa, Cam Điềm xoay người rời khỏi phòng chứa quần áo.
Cô bước nhanh ra ngoài, tìm được thang máy, vươn tay ấn nút đi xuống.
Thời gian không còn nhiều.
Cô phải rời khỏi nơi này, trước khi Phong Cảnh Hàng tỉnh lại!