Cố Khiếu Hành nhìn thấy trên bàn ngoài kia còn có hoa quả đã cắt sẵn, đoán là vợ mình chuẩn bị ăn, sợ vợ đứng bên cạnh nhìn sẽ ảnh hưởng đến việc ăn uống, nên lên tiếng: “Vợ à, em ra ngoài đợi anh nhé”.
Nói thật lòng thì Thẩm Ngưng Sơ nhất định sẽ không chê con gái mình, nhưng chuyện dọn dẹp chất thải thì cô vẫn cần một quá trình thích nghi, nghe chồng nói vậy cũng không cố chấp mà gật đầu: “Vậy em ra ngoài trước”.
“Ừm”.
Cố Khiếu Hành đợi vợ rời đi liền khép hờ cửa phòng ngủ lại, cởi bỏ chiếc tã bẩn của con gái, lấy nước nóng rửa sạch sẽ m.ô.n.g nhỏ của con gái, sau đó dùng khăn sạch lau khô rồi mới thay tã sạch, đợi làm xong xuôi, dỗ con gái ngủ rồi mới đi ra ngoài.
Hồ Đức Dung mang đồ sang cho hai người, vừa đến đã thấy Thẩm Ngưng Sơ ở phòng khách, lại nghe thấy tiếng nước vọng ra từ phòng ngủ liền hỏi một câu: “A Hành đang tắm cho Gia Nguyệt à?”.
“Gia Nguyệt ị rồi, anh ấy đang thay tã cho con bé”.
Vừa dứt lời đã thấy Cố Khiếu Hành bưng tã bẩn đi ra.
Bây giờ trong nhà đều đã lắp đặt đường ống nước máy, chỉ là mùa đông ở phương Nam trong nhà thường ẩm ướt, Cố Khiếu Hành thường không giặt giũ trong nhà.
Trời lạnh như vậy mà anh còn bưng ra sân giặt, Thẩm Ngưng Sơ có cảm giác như đang bắt nạt anh, ngược lại Hồ Đức Dung lại rất hài lòng với hành động của cháu trai.
Bà cho rằng đàn ông ngay cả vợ con mình mà cũng không chăm sóc tốt thì loại người này cũng không thể giao phó cả đời, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cháu dâu liền nói một câu: “Trong sân dùng nước giếng, nước giếng đông ấm hè mát không sợ lạnh tay đâu con”.
Nghe Hồ Đức Dung nói vậy, Thẩm Ngưng Sơ mỉm cười gật đầu, cầm rau định đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Hồ Đức Dung không để cô động tay động chân mà đi theo vào: “Tiểu Sơ, con chăm con cả ngày cũng mệt rồi, ra ngoài nghỉ ngơi đi, để bà nấu cơm tối cho”.
Bản thân Hồ Đức Dung cũng là phụ nữ, cũng từng sinh nở vài đứa con, hiểu rõ nỗi khổ của phụ nữ sinh con, cho dù đã hết tháng cữ thì cơ thể cũng chưa hoàn toàn hồi phục, trước đây điều kiện không cho phép, bây giờ điều kiện đã tốt hơn, bà tự nhiên không muốn cháu dâu phải làm quá nhiều việc, ít nhất cũng phải bồi bổ cơ thể cho đến khi hồi phục như trước khi sinh.
Vì trong nhà thay phiên nhau chăm sóc, cho dù đã có con, Thẩm Ngưng Sơ cảm thấy cuộc sống vẫn vô cùng thoải mái, Cố Khiếu Hành thì càng khỏi nói, tan làm là về nhà, không có việc gì thì hầu như không ra ngoài, cả nhà chỉ có Thẩm Ngưng Sơ là rảnh rỗi nhất.
Cô rảnh rỗi như vậy thì có thể làm rất nhiều việc, nhân lúc trời lạnh định may cho con gái một chiếc áo khoác phao giữ ấm, vừa hay trong nhà cũng để dành được một ít lông ngỗng sạch đã được xử lý.
Cô không ra ngoài, Trần Uyển Trân là mẹ ruột nên ngày nào cũng sang chơi với cô, tiện thể giúp cô vắt sổ quần áo, hai mẹ con sống những ngày tháng vui vẻ thoải mái chưa từng có.
Chỉ là mới thoải mái được mấy ngày, hôm nay Trần Uyển Trân đến vẻ mặt lại đặc biệt khó coi, dù bà đã cố gắng che giấu.
“Mẹ, mẹ sao vậy?”.
Trần Uyển Trân vốn dĩ không giỏi che giấu cảm xúc, huống chi Thẩm Ngưng Sơ lại quen quan sát những điều này, đến cả áo khoác phao cũng không may nữa.
“Không có gì”. Trần Uyển Trân lắc đầu, không muốn con gái lo lắng, còn gượng cười một cách khó xử.
Nụ cười này càng khiến Thẩm Ngưng Sơ cảm thấy không ổn, cô vô thức hỏi: “Có phải chú Tống bắt nạt mẹ không?”. Dù sao trong nhà đó cũng chỉ có mẹ và chú Tống, mẹ như vậy tám chín phần mười là có liên quan đến ông ta.