Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 251



Mấy ngày nay Tống Thư Ngạn vẫn luôn ép bản thân tiếp thu kết cục này, hôm nay trút hết ra coi như là thực sự cam chịu số phận: "Hừ, còn có thể thế nào đây? Con có nài nỉ cô ấy cũng không quay lại."

Tống lão gia giống như con trai khi còn bé, đưa tay xoa xoa đầu Tống Thư Ngạn: "Vậy cha yên tâm rồi! Chờ..."

Ông ấy muốn nói với Tống Thư Ngạn là sau này cho dù anh ấy có vừa ý cô gái... nhưng rồi lại không nói thành lời. Thôi! Vẫn để cho con cái tự mình chữa lành vết thương lòng đi. Ông ấy nói "Ngủ sớm một chút!"

"Vâng."

Tống lão gia từ phòng con trai đi ra, trở về phòng mình, tắm rửa xong nằm trên giường, trong đầu lặp đi lặp lại thước phim ngắn ngủi sống chung với vợ trong bao năm kết hôn.

Lăn qua lộn lại đến rạng sáng cũng không ngủ được, Tống lão gia dứt khoát xuống giường, đi xuống tủ bát dưới lầu lấy một chai rượu vang Tây Dương ra, ngồi ở trên sô pha, uống từng ngụm từng ngụm, càng uống con mẹ nó càng tỉnh táo, càng cảm thấy mình không phải là người, số tuổi mấy năm nay đều vứt cho chó rồi. Vợ tốt không cần, lại cần tam thê bảy thiếp để vợ chịu đựng như vậy! Dưới tác dụng của cồn, Tống lão gia vốn có chút tính tình giang hồ liền cho mình một bạt tai: "Heo còn hiểu chuyện hơn ngươi!"

Mấy ngày nay, ngủ một mình, những người đàn bà kia liền thoáng qua trong đầu. Tiếp đó ông ấy liền lăn qua lộn lại, muốn nói rõ những lời trong lòng với cùng Minh Ngọc. Sao bà ấy lại không ở đây, rõ ràng bà ấy đã tới Thượng Hải, tại sao còn muốn ở lại chỗ con bé c.h.ế.t tiệt kia? Không trách tội con bé kia đã không tệ rồi, còn thân thiết với bà ấy như vậy làm gì?

Tống lão gia lại bắt đầu tủi thân, ông ấy thất tha thất thểu đi lên lầu, ông ấy muốn nói với Minh Ngọc, nói với bà ấy là không cho bà ấy dọn ra ngoài ở nữa, về sau người một nhà ở cùng nhau, chờ cha con bọn họ về nhà, một nhà ba người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện.

Đi lên lầu, ông ấy ổn định lại, cẩn thận phân biệt phương hướng. Tức c.h.ế.t ông ấy mà! Người vợ chính thức của ông ấy, người vợ phải chôn cùng ông ấy lại ở phòng khách, vậy là có gì.

Nhiều năm như vậy, ông ấy về nhà cũ cũng chưa từng ở phòng chính, ngoại trừ tân hôn năm đầu, ông ấy cũng chưa từng ngủ ở cái giường tử đàn do cha mẹ ông ấy làm. Dựa vào cái gì mà người khác đều nói ông ấy không tốt! Nếu bà ấy đối xử tốt với ông ấy một chút, chẳng lẽ bọn họ còn có thể không dính lấy nhau, ông ấy còn cần đổi hết người đàn bà này đến người đàn bà khác mà trong lòng vẫn trống trải à. Tủi thân! Thật con mẹ nó tủi thân!

Tìm được phòng khách, ông ấy gõ cửa: "Minh Ngọc! Mở cửa!"

Tống thái thái ngủ nông, đã nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang từ lâu rồi, bà ấy mở mắt ra, vươn tay cầm đồng hồ quả quýt trên tủ đầu giường, nhìn thoáng qua, . Hai giờ sáng Tống Thế Phạm đập cửa bên ngoài.

Đây rốt cuộc là sáng sớm? Hay là đêm khuya? Phát điên cái gì vậy? Coi như là ông ya nghe được lời bà ấy vừa nói, nhưng cũng không cần phải phản ứng mạnh như vậy chứ? Không phải tất cả đều là sự thật sao? Phát điên cái gì không biết.

Bà ấy đứng lên, bật đèn, mặc áo ngủ, đi qua mở cửa: "Ông làm gì vậy?"

Ngoài cửa, Tống Thế Phạm miệng đầy mùi rượu, hai má đỏ bừng, thấy bà mở cửa, hai tay khoác lên vai bà.

Tống thái thái sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy Tống Thế Phạm như vậy, bà ấy cũng không phải Tần Du, không có sức lực gì, căn bản không tránh thoát được, xui xẻo chính là, thứ này lại còn ôm lấy bà ấy: "Minh Ngọc, Minh Ngọc! Đều là tôi không tốt, đều là tôi không tốt."

"Tống Thế Phạm, ông phát điên cái gì?", Tống thái thái vô cùng hoảng sợ.

Bà chỉ ôm con trai lúc nhỏ, cha cùng anh trai trong nhà đều chưa từng ôm bà như vậy, Tống Thế Phạm cũng chưa từng như vậy.

 

Lúc này, dưới tác dụng của rượu, Tống Thế Phạm trong lòng tràn đầy áy náy, nhớ tới Hoàng đại phu nói vợ sớm suy yếu, càng là tràn đầy hối hận: "Minh Ngọc, khổ cho bà rồi!"

Đây là cái gì với cái gì? Mấy câu nói kia sao lại khiến người này phát điên như vậy?

 

Bà ấy sắc bén kêu lên: "Tống Thế Phạm, ông buông tôi ra."

Mặc dù A Phương ngủ rất say, giờ phút này cũng bị động tĩnh lớn như vậy đánh thức, bà ấy hoảng hốt mở cửa, xông tới, thấy thái thái bị lão gia ôm chặt lấy.

Tống thái thái nhìn thấy A Phương: "Đi gọi Thư Ngạn!"

A Phương cuống quýt vội vàng đi lên lầu, chạy đến cửa thiếu gia, gõ mạnh: "Thiếu gia, thiếu gia, cứu thái thái !"

Tống Thư Ngạn mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng cầu cứu, bật đèn lên, xác nhận thật sự là giọng dì Phương, ngay cả dép lê cũng không mang chạy ra mở cửa. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi của A Phương, anh ấy cho rằng mẹ bị bệnh gì đó nên liền co cẳng chạy đi, vọt tới phòng khách lầu hai, đến cửa, thì thấy mẹ bị cha ôm lấy, môi cha rơi vào mắt mẹ.

"Minh Ngọc, đừng khóc! Đều là lỗi của tôi, về sau sẽ không!"

"Tống Thế Phạm, cầu xin ông, tha cho tôi..."

Nghe thấy tiếng kêu rên của mẹ, Tống Thư Ngạn một tay kéo cha ra, sức người đàn ông trung niên đương nhiên không thể so với thanh niên trai tráng. Tống Thư Ngạn ôm lấy mẹ đang run rẩy, trấn an: "Mẹ, đừng sợ! Có con đây !"

"Tống Thư Ngạn, cha đang nói chuyện với mẹ con, con ra ngoài cho cha." Tống lão gia lấy uy nghiêm làm cha ra.

"Cha đây là nói chuyện sao?" Tống Thư Ngạn hung hăng hét lên với cha anh ấy.

Cho dù là lúc phản đối bái đường thành thân, Tống Thư Ngạn cũng không phẫn nộ như vậy, nếu đây không phải là cha ruột của anh ấy, rất có thể anh ấy đã g.i.ế.c ông ấy rồi. Tuy anh ấy không biết phải làm sao mới có thể đối xử tốt với người mình thích, anh ấy đối với hôn nhân của mình và Tiểu Du quá mức tuyệt tình. Sau khi thích Tần Du, anh ta nghĩ tới việc để vợ cả đợi ở quê nhà, nhưng bản thân anh ấy từ trước đến giờ đều một lòng một dạ, đến bây giờ anh ta có thể thề, nếu anh ấy ở bên Tiểu Du thì cả đời cũng sẽ không lấy vợ lẽ. Vì mẹ anh ấy đã chịu đựng đủ rồi.

"Chúng ta là vợ chồng!" Tống lão gia xen vào, giữa lúc tỉnh táo và chưa tỉnh táo ông ấy cho rằng mình rất có lý.

"Vợ chồng hơn hai mươi năm không ngủ chung giường." Tống Thư Ngạn nhắc nhở cha mình.

Tống lão gia bại trận trong ánh mắt phẫn nộ của con trai, ông ấy có chút chật vật: "Cha muốn nói chuyện đàng hoàng với mẹ con."

"Cái này gọi là nói chuyện đàng hoàng sao? Mẹ đã nói với con rất nhiều lần, bảo con đón mẹ kế qua, nhất là nha đầu của con dâu cũ kia đến để ở cạnh hầu hạ cha, nhưng cha lại nhất định không muốn!" Mẹ phát run ở trong ngực, càng làm cho Tống Thư Ngạn tức giận đến mức trán nổi gân xanh: "Thật sự nhịn không được, thì đến đi tìm gái lầu xanh phát tiết không được à? Lầu xanh bên ngoài, bao đàn bà xinh đẹp lại có tài, viết nói biết hát vô số."

Bị con trai nói như thế, Tống lão gia muốn đánh tên nghịch tử này, nhưng nhìn vợ đang run rẩy trong lòng con trai, ông ấy lại không có cách nào động thủ.

"Đi ra ngoài đi !" Tống Thư Ngạn hét lên với cha anh ấy: "Còn ở chỗ này làm gì? Uống chút nước tiểu mèo liền không làm chủ được mình."

"Cha thật sự không phải."

"Vậy khi nào cha là giả? Cùng mẹ hai diễn Xuân Cung ở trước mặt mẹ con là giả? Chi ra một ngàn đồng để theo đuổi mẹ ba là giả? Kéo nha đầu của mẹ lên giường, trở thành mẹ tư của con là giả? Nha đầu thiếp thân của con dâu bò lên giường cha cũng là giả?" Tống Thư Ngạn tuôn ra một hơi những chuyện hoang đường của cha ruột anh ấy.

Bị con trai mắng như vậy, Tống lão gia cúi đầu không nói.