Tống lão gia vẫn luôn suy nghĩ rằng bản thân mình đúng thật là chưa đối xử tốt với vợ, nhưng bà ấy nhắc đến chuyện ly hôn, ông ấy cũng cảm thấy có chút oan ức, chuyện này đâu phải lỗi của mình ông ấy đâu chứ? Bà ấy không thể nhìn lại vấn đề của bản thân mình nữa hay sao?
Phó lão gia gãi đầu: "Tôi chỉ cần nói dăm ba câu với người phụ nữ khác, chị dâu có thể 3 ngày liền không cho tôi ăn cơm. Tôi chỉ cần đưa người phụ nữ nào đó về nhà, bà ấy đã sớm nghiền tôi ra thành trăm mảnh rồi."
"Vậy cũng không đến nỗi, mặc dù là thời đại mới, tôi cũng cảm thấy có thái giám bên cạnh hầu hạ, chăm sóc cũng không có gì là không tốt cả." Phó thái thái sửa lại ý kiến của Phó lão gia, tiện thể quay sang nói với con gái: "Gia Ninh à, giờ con đã hiểu rồi chứ hả, ngoài kia có rất nhiều đàn ông, coi anh ta là trời, anh ta chính là trời, không đánh không mắng con đã là rất tốt rồi. Con lại không tươi cười lắng nghe đó là lỗi của con."
"Vâng." Phó Gia Ninh gật đầu.
"Cho nên là trong trường các con, những cô gái muốn nói chuyện yêu đương tự do với người đàn ông đã có vợ thật sự là quá đáng thương. Cái loại đàn ông mà nói rằng vợ của anh ta không hiểu nổi suy nghĩ của anh ta, không thể cùng anh ta nói chuyện, cho nên anh ta mới cần một người phụ nữ có thể đồng cảm với tâm hồn của mình. Còn người vợ đang ở nhà có lẽ cũng chỉ giống như thím con mà thôi, khi còn trẻ thím con rất ưa nhìn, cầm kỳ thi họa gì cũng tinh thông, cũng chẳng kém con là mấy. Nhưng quanh năm suốt tháng làm việc vất vả, miệng lúc nào cũng chỉ nhắc đến cơm áo gạo tiền. Giờ thì tốt rồi, đã trở thành người mà như mấy người đàn ông nhắc tới, trở thành người phụ nữ không có phòng tình, không có ý nghĩ, chung quy cũng trở thành thái thái rập khuôn mà thôi. Có hiểu không?" Phó thái thái lại tiếp tục nói với con gái.
"Mẹ nói đúng ạ, con đã biết sai rồi, kể từ lúc biết chị là người phụ nữ quê mùa mà Thư Ngạn nói con đã biết mình thực sự rất sai lầm. Chị của con chất phác, hiền lành, nhưng cũng không nhẫn nhục chịu đựng, tốt hơn con rất nhiều. Ở cùng một người đàn ông mà không biết trân trọng ngọc quý thì ngọc quý đến mấy cũng sẽ thành ngọc hỏng, còn ở bên cạnh người đàn ông biết quý trọng thì ngọc có hỏng cũng sẽ trở thành trân châu kỳ bảo. Theo thời gian sẽ ngày càng ôn thuận, ngày càng có ý nghĩa hơn.
Trong lời nói của hai mẹ con, ông ấy bị nói thành cái gì cũng sai, lời nói có sức mạnh của Tống lão gia cũng chỉ giống như đang xì hơi mà thôi.
Ngay cả bản thân ông ấy chỉ có thể nói rằng: "Được được được, những chuyện trước đây đều là lỗi sai của tôi, tôi cũng nói chuyện với Thư Ngạn rồi. Nếu bà cảm thấy di thái thái kia khiến bà không hài lòng thì chúng ta cùng nhau thương lượng, sắp xếp một nơi nào đó cho di thái thái, tôi và bà sau này sống an ôn qua ngày, bà không cần phải phiền lòng về những chuyện này nữa. Bà thấy thế nào?"
Tống thái thái còn đang uống canh, nghe thấy những lời này liền ngẩng đầu lên: "Việc gì mà phải vất vả như thế, tôi và ông ly hôn không phải là đơn giản hơn à. Bọn họ mà rời xa ông thì sống cũng không nổi đâu."
"Thế còn bà thì sao? Bà ly hôn với tôi có sống nổi hay không?"
Tống thái thái khuấy thìa: "Chắc là sống càng tốt hơn."
Tống lão gia nghe vậy nói: "Chu Minh Ngọc bà có nghĩ đến con trai mình không? Nó đã ly hôn rồi, vẫn luôn phải đi tìm kiếm những cô con gái nhà lành để về nối dõi tông đường cho nhà ta. Mà giờ nó lại có một người mẹ đã ly hôn còn con gái nhà nào bằng lòng gả cho nó nữa? Anh Đức Khanh có thể cưới được chị dâu là do giữa họ là duyên trời định. Trong mấy nhà bình thường, giả dụ là mẹ ruột mất rồi lấy mẹ kế, cho dù có là con trai trưởng đi chăng nữa cô con gái nhà lành còn chẳng dám gả nói chi đến trong nhà có một bà mẹ đã ly hôn chồng."
Tống Thư Ngạn mở chai rượu và rót cho Phó lão gia một ly, cũng rót đầy một ly cho bố mình: "Cha không cần phải nghĩ đến con, con trước giờ vẫn luôn theo đuổi một tình yêu tự do. Hơn nữa, nếu cha nghĩ đến con thì cũng không nên lôi kéo di thái thái đến các phòng ở trong nhà nữa. Lúc con còn nhỏ, ông nội thường xoa đầu con rồi nói giờ ông nội vẫn còn sống, con là trưởng tử cũng là đích tôn của nhà họ Tống, nhưng nếu như ông nội không còn nữa, con cũng chưa có được bản lĩnh gì cho nên phải đọc nhiều sách. Trước giờ cũng có không ít các vị thái tử không có kết cục tốt đẹp, vì vậy muốn rèn sắt thì phải khiến bản thân thật cứng cáp. Con phải là đứa con xuất sắc nhất của cha con, thì nhà họ Tống mới có thể là của con. Nghe lời ông nội, con chăm chỉ học tập, cố gắng nỗ lực để trở nên ưu tú hơn các em trai của mình. Giờ nghĩ lại con cũng nên phải cảm tạ lời giáo huấn của ông nội, đã ép con phải học tập nhiều như thế. Nhưng mà câu nói cuối cùng của ông con lại thấy rằng cũng không cần thiết phải nghĩ là thật."
Tống Thư Ngạn nhìn Phó lão gia: "Nhớ năm đó bác trai Phó thân là đích tôn trưởng tử, nhưng vì mẹ ruột mất sớm, lại bị mẹ kế hãm hại. Một thân một mình cầm 500 lượng bạc lang thang kiếm sống. Nhà họ Phó năm đó kém xa nhà họ Tống, nhưng bây giờ cũng phải nói thật, tài sản của bác trai Phó cũng có thể ép c.h.ế.t nhà cháu rồi. Cháu mặc dù chưa có năng lực giống như bác trai Phó, nhưng cũng có chút tự tin, nếu dám xông pha xây dựng sự nghiệp cũng không phải là không thể. Chỉ có thể nói rằng việc bán mạng học hành cũng giúp cháu thêm tự tin, dù có tệ đến đâu thì cũng kém đến nỗi bị bỏ lại phía sau. Cho nên cha cũng không cần phải suy nghĩ cho nhân duyên của con nữa. Hôn nhân của cha và mẹ thì hai người cùng nhau giải quyết đi thôi."
Không còn lý do nào để nhắc đến con trai nữa.
DTV
"Có câu nói phá miếu còn hơn phá hôn, mấy người là đang mong chờ chúng tôi ly hôn đấy hả?" Tống lão gia trao hy vọng cuối cùng cho Tần Du - người mà đầy ý nghĩ, tư tưởng kiểu mới: "Tiểu Du, con nói xem."
Tần Du đưa tay về phía Phó Gia Thụ: "Đem một chai cocacola đến đây."
Phó Gia Thụ giúp cô mở nắp chai, Tần Du rót coca vào cốc rồi hỏi Tống lão gia: "Bác trai Tống, bác là đang nghĩ đến tình cảm hay là đang nghĩ đến thể diện vậy ạ?"
Thế này thì Tống lão gia trả lời thế nào?
Tống lão gia vẫn còn đang suy nghĩ, Tần Du tiếp tục nói: "Nghĩ đến một thương nhân luôn sát phạt, quyết đoán như bác trai Tống đây, một ông chủ phong lưu gặp người yêu người sao có thể không buông bỏ được người vợ ở nhà chính? Đây không phải là trò cười sao, nói cho cùng cũng chỉ là bác đang nghĩ đến thể diện của mình mà thôi."
Tống lão gia muốn lên tiếng phản đối nhưng lại không muốn nói rằng tuổi mình đã cao, chợt nhận ra những điểm tốt của vợ cả.
"Bác trai, mấy chuyện này chúng ta cứ để qua một chỗ, việc cấp bách nhất bây giờ không phải là cùng nhau uống vài ly hay sao?" Tần Du cầm cốc lên, nói tiếp: "Bác Tống vừa nãy nhắc đến Trương Kiển tiên sinh, sao nhà máy sợi Đại Sinh của ông ấy lại đóng cửa, chắc là bác biết rõ đúng không ạ? Người Nhật lợi dụng việc cây bông đang tăng giá trên thế giới, chính phủ Nhật Bản bảo đảm tài chính cho nhà máy sợi Đông Doanh. Mà Trương lão tiên sinh cũng không hưởng ứng gì trong chính phủ chúng ta, vay mượn ngân ngân hàng hải ngoại cũng không có trường hợp nào được sắp xếp. Đánh sụp nhà máy sợi Đại Sinh, tâm huyết cả đời của Trương Kiển tiên sinh sẽ hỏng hết. Mà người Đông Dương nhanh chóng mở rộng quy mô và trở thành như ngày nay chỉ sau vài năm ngắn ngủi, các nhà máy sợi trong nước cũng có sức để đánh một trận với bọn họ. Ngoài nhà máy sợi Hải Đông ra còn có Hải Đông nào đang được hỗ trợ tiền vốn của chính phủ. Nhà máy sợi Đông Doanh có thực lực về mặt kỹ thuật, lại còn có danh tiếng trên thị trường. Nếu muốn đánh với họ, chỉ cần một chút sơ sót chắc hắn là sẽ phải chết. Cho nên, chúng ta cần phải lợi dụng tất cả cơ hội để có thể giành được phần thắng trong trận chiến này. Vì vậy cháu nghĩ rằng..."