Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 264



Đương nhiên tôi cũng hy vọng người trong nghề đến nói cho tôi, nữ sĩ Chu Minh Ngọc được mấy phần chân truyền của sư phụ bà ấy? Đây là chuyện ngoài lề.

Tôi hỏi lại: "Nữ sĩ Chu, là điều gì làm ngài nguyện ý đưa ra, thể hiện tài hoa của mình cho công chúng chứ?"

"Là con trai biết chỗ của Trần tiểu thư thiếu một sư phụ thêu hoa, nó đề cử tôi đến. Tôi vốn dĩ không dám đến, con gái và Tiểu Du đều cổ vũ tôi. Nói ít nhất mang mấy đồ đệ cũng không uổng công tôi đã từng bái sư dưới môn hạ của Thẩm tiên sinh. Tôi nghe xong liền cầm mấy sản phẩm thêu đưa cho Trần tiểu thư xem, thật ra tôi sợ tác phẩm của chính mình đã hết thời, không nghĩ đến Trần tiểu thư nói mở một gian triển lãm cho tôi."

Tôi thấy được nụ cười phát ra từ nội tâm nữ sĩ Chu mang theo nếp nhăn trên mặt, tự đáy lòng tôi vui mừng vì bà ấy.

Phái nữ trường kỳ rơi vào địa vị yếu, đương gia chủ mẫu giống như nữ sĩ Chu muốn bước ra khỏi đại khách khoá các bà ấy cực kỳ khó khăn, hoặc là chờ chết, hoặc là đồng quy vu tận như Hồng thái thái.

Nữ sĩ Chu may mắn ở chỗ, bà ấy có con trai.

Người đàn ông nhìn hết hôn nhân chua xót của mẹ, người đàn ông khăng khăng ly hôn với người vợ đã hứa hôn từ nhỏ, nắm tay mẹ mình mang bà ấy đi ra khỏi đại trạch Ninh Ba.

Đề cao địa vị phái nữ, cũng cần đông đảo tiếp nhận những tư tưởng nam tính mới cùng nhau nỗ lực, hy vọng các nam sĩ có thể chú ý những người bên cạnh, người thân phái nữ bị vây trong nhà giam, lôi càng nhiều nữ sĩ Chu, Hồng thái thái ra khỏi những nhà giam vây giữ các bà ấy, để các bà ấy có thể đi dưới ánh mặt trời, có thể tắm gội ánh mặt trời ấm áp.

Báo chí lần này còn có một bức ảnh Chu Minh Ngọc ngồi chụp, nữ sĩ trên ảnh mặc một chiếc sườn xám rộng thùng thình, ngồi trước bàn thêu, tư thái điềm tĩnh kia làm người quên đi tuổi của bà ấy, rất nhiều người bởi tin tức này mà đến cửa hàng thời trang Hằng Nga, nhìn thấy Chu Minh Ngọc đang vẽ, đang chỉ đạo tú nương cũng thấy được những tác phẩm bên trong tủ kính.

Rất nhiều người không rõ có một vị thái thái như vậy, Tống lão gia của nhà máy dệt Hải Đông làm sao lại không cùng phòng với bà ấy hơn hai mươi năm?

Vào trong miệng đứa nhỏ bán báo thì thành: "Bán báo đây, ông chủ Tống của Hải Đông, lợn rừng không ăn được trấu, không cần phòng mẫu đơn cả ngày đi tìm hoa bìm biếc!"

Tống lão gia giờ phút này đang trên đường đến hội nghị sản xuất ngành dệt của Thượng Hải, nghe thấy đứa nhỏ bán báo hét như vậy, ông ấy đơn giản đóng cửa sổ lại, những người tháng này đến mắng ông ấy có mắt không tròng cũng không thiếu một người như vậy, đều là người nào chứ?

Xe dừng ở cửa hiệp hội ngành sản xuất dệt, Tống lão gia cầm gậy chống xuống xe. Hiệp hội ngành sản xuất lần này lâm thời tổ chức hội nghị là bởi vì gần đây nhà máy sản xuất in và nhuộm Thông Phú đột nhiên thả một lô vải bông giá thấp chất lượng tốt, vừa mới bắt đầu mọi người cho rằng chắc là vải mộc trắng Đông Dương, trên thực tế không phải vải mộc trắng của Hải Đông, chờ mọi người cầm vào thì thấy đây chính là vải mộc trắng in hoa Đông Dương chính tông, vậy mà bán giá này? Chỉ là không in hoa văn, chỉ bán vải mộc trắng cũng không chỉ giá này.

Chẳng qua Tống lão gia có thể nghĩ đến kết quả gì, Lỗ Hồng Đạt làm sao có thể thu tay lại chứ? Ông ta còn ngóng trông lầm này có thể kiếm được bội thu, có thể kiếm được tiền mua hai chung cư Minh Thái.

Ông chủ Niên mấy ngày nay lại đến tìm ông ấy, xin ông ấy đưa công trình nhà xưởng mới của Hải Đông cho ông ta, bị ông ấy chửi ầm lên: "Nếu không phải ông trộn lẫn vào chuyện này của chúng tôi, ông con mẹ nó không nghe theo những lời nói của Trần Hoà Bình đi, làm ra nhiều chuyện như vậy, làm tên khốn kia nhà tôi biết có thể lợi dụng báo chí, đạt được mục đích bức bách tôi, tôi có thể làm sao bây giờ?"

 

"Hiện tại công nhân trong xưởng Hải Đông chỉ nghe Thiếu đông gia của bọn họ, tôi nói chuyện đều thành đánh rắm. Tôi con mẹ nó còn đưa công trình cho ông, vậy muốn ăn rắm trong mơ à?"

Phỏng chừng ông Niên quay đầu sẽ nói với Lỗ Hồng Đạt, sau đó ở trên bàn Phó thái thái và Niên thái thái, Niên thái thái nhẹ nhàng nói: "Phó thái thái, thật đúng là "có người từ quan về quê cũ, có người trong đêm đuổi khoa trường", nhà bà là bán một đống nhà ra bên ngoài, ông chủ Lỗ của nhà máy sản xuất in và nhuộm Thông Phú lần này là lập tức ăn xong hai toà nhà ở phía tây hiệu buôn Minh Thái. Đường đi xuống núi và đi lên núi thật sự hoàn toàn không giống nhau nha!"

Lúc ấy Phó thái thái liền hỏi bà ta: "Vậy nhà các người là đường xuống sườn núi sao? Hay là trực tiếp rơi xuống núi?"

Niên Đại Hoành à! Đây là đến cùng rồi. Xây kho hàng cho Lỗ Hồng Đạt, chỉ sợ đến tiền vốn cũng phải bồi thường thêm vào!

Nha đầu Tần Du này? Làm sao lại có nhiều ý đồ xấu như vậy? Đặt một cái bẫy cho Lỗ Hồng Đạt, Lỗ Hồng Đạt phảng phất giống như chưa nhận ra.

Tống lão gia đi trên cầu thang đã nghe thấy tiếng cười đắc ý của Lỗ Hồng Đạt: "Ông chủ Hình, cái gọi là tôm có đường của tôm, cua có đường của cua, Lỗ mỗ ta một là không đoạt, hai là không trộm, các người có bản lĩnh cũng lấy cái giá cả như vải mộc trắng của Đông Dương, cũng dùng giá này để bán. Bán vải dệt thật sự không phải là việc gì lớn. Tôi nói với các người, hiện tại vẫn muốn mua phòng ở đặc biệt là một phòng ở Tô Giới này."

DTV

"Mua phòng ở? Ông gần đây vẫn luôn ở khách sạn còn có tiền mua phòng ở?"

"Loại cơ hội này ngàn năm có một! Ông chủ Niên của nhà máy xây dựng Đại Hoành, một khoảng thời gian trước mang tôi đi xem mấy chung cư ở phía tây hiệu buôn Minh Thái, đoạn đường của mấy chung cư kia cũng tốt, phòng ở cũng tốt. Bên trong rộng 500 đến 600 thước, nhà tắm độc lập và nhà bếp, mấu chốt là ở phía dưới có phòng xông hơi, cung cấp nước ấm 24 giờ."

"Chậc, một tháng tiền thuê loại phòng ở không đến 50-60 đồng Đại Dương là không thuê được đi? Có 50-60 đồng Đại Dương còn không bằng đi thuê phòng nhỏ ở Áp Bắc đâu!"

"Lạc hậu, loại phòng này cho người Đông Dương thuê mà! Tôi mua một căn chung cư, nhà còn chưa đến tay, đã nói tốt với người trong xưởng chỉ Điền Trung, bọn họ sẽ thuê hai mươi căn, cho cán bộ ngoại phái đến từ Nhật Bản."

"Chung cư trong tay hiệu buôn không tiện nghi, ông lấy tiền ở chỗ nào?"

"Chỉ cần có phương pháp, làm sao không lấy được tiền?"

Tống lão gia lắc đầu cười, ông chủ Lỗ thật sự có bản lĩnh lớn, tiền nhận được cũng có lai lịch tốt, bởi vì lúc ông ta tìm Tần Du mua phòng, nói chỉ cần mua một căn chung cư, không biết Tần Du lừa ông ta như thế nào để ông ta mua hai căn, còn có hai căn giới thiệu cho ông chủ Kim của Điền Trung mà Lỗ Hồng Đạt quen biết. Minh Thái hoàn toàn không tham gia chuyện mượn tiền của Lỗ Hồng Đạt và ông chủ Kim, Tần Du chỉ điểm cho ông ta, để bọn họ đi ngân hàng Nhật Bản chuyên nghiệp của người Đông Dương mượn tiền.

Lỗ Hồng Đạt này tìm Điền Trung, quả nhiên là đến mượn tiền, nhưng vay tiền phải thế chấp, thế chấp cả nhà máy sản xuất in và nhuộm cùng hai toà chung cư, ông chủ Kim cũng làm như vậy, ông chủ Kim thế chấp mấy rạp hát và phòng nhảy dưới danh nghĩa của ông ta và hai căn chung cư ông ta mua.

Nếu phòng ở luôn tăng mạnh như bây giờ, nhất định không có việc gì, đến lúc đó cho thuê toàn bộ hoặc là nửa bán nửa thuê nhất định không thành vấn đề, nhưng nha đầu kia thề son sắt, đã ấp ủ nguy cơ, như vậy đến lúc đó sẽ rất vui.

"Các người hiểu được tình huống của nhà máy dệt Hải Đông bây giờ là như nào không? Nghe nói tên nhóc Tống Thư Ngạn kia..."