Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 288



Đối với nhà máy in và nhuộm của Đông Doanh, loại kỹ thuật này đồng nghĩa với việc không cho phép xuất khẩu sang Nhật Bản, cho nên bọn họ căn bản không mua được, chỉ biết trên thị trường có, nghĩ cách lấy được kỹ thuật này, sau đó tiến hành phục chế. Tuy nhiên, ít nhất Hải Đông thắng ở thời gian. Đặc biệt là sắp tổ chức triển lãm hàng nội, tin rằng mảnh vải bông này sẽ gây ra chấn động.

"Lão đệ, có muốn nhân dịp những người khác còn chưa kịp phản ứng, trang bị cho Thân Minh thêm hai máy không?" Tống lão gia hỏi: "Để một mình Hải Đông nuốt trọn khối thị trường này là không được, kéo nhau tiến lên mới ổn."

"Cụ thể đầu tư bao nhiêu?" Ông chủ Hầu hỏi.

"Tôi sẽ để Trương Phúc Hỉ của cửa hàng tây phụ trách vấn đề này bàn với ông! Giá cả phải chăng." Tần Du nói với ông chủ Hầu.

"Được!"

Dựa vào trình độ kỹ thuật trước mắt của người Đông Doanh, người khác có ông ấy cũng có là rất tiện, cho nên thừa dịp giá cả máy móc còn chưa cao mua về, lôi kéo mọi người cùng mua, lần trước thắng dựa vào đặc điểm bản vẽ, vậy thì trận này có thể liều một phen về mặt chất lượng rồi.

Nếu ông chủ Hầu đã là khách hàng tương lai, Tần Du gọi điện thoại kêu Trương Phúc Hỉ đến, buổi tối cùng đến Vân Hải ăn cơm với ông chủ Hầu, để cha con nhà họ Tống tiếp khách.

Ba chiếc xe chạy về phía Vân Hải, đi qua đường Nam Kinh, trên đường xe tới xe lui, tiếng mấy đứa trẻ bán báo rao:

"Báo đây! Báo đây! Di thái thái của Tống Thế Phạm nhà máy sợi Hải Đông đánh nhau, đánh tới phòng tuần bộ!"

"Báo đây! Báo đây! Nhà họ Tống một tháng tám trăm đại dương không đủ dùng, di thái thái đánh nhau!"

"Tính sẵn cho mọi người nuôi di thái thái cần bao nhiêu tiền?"

"Tin tức có một không hai, vợ chồng nhà họ Tống ly hôn trong âm thầm, vợ lớn bù tiền nuôi vợ bé. Tống Thế Phạm keo kiệt về đến nhà rồi!"

Đoàn người tiến vào quán đồ u ở tầng hai Vân Hải, Tần Du vừa vào đã nhận một tờ báo từ tay nhân viên phục vụ, Tống Thư Ngạn lấy một tờ khác, ông chủ Hầu đang định vươn tay ra, trông thấy gương mặt tái xanh của ông chủ Tống thì lại rụt tay về.

Gần đây ông chủ Hầu đã phục ông chủ Tống sát đất, ông ta phát hiện mình và ông chủ Tống đúng là cách nhau cả một con sông Hoàng Phố, ông chủ Tống ở nhà cao tầng bên bờ Tây sông Hoàng Phố, còn ông ta thì sống dưới đất bằng ở bờ Đông.

Tuy ông ta rất tò mò về việc rốt cuộc nhà họ Tống đã gặp phải chuyện gì, nhưng ông ta vẫn kiềm chế.

Một tờ báo bỗng được dúi vào tay ông ta, nó đến từ cô Tần Du - vợ cũ của ông chủ Tống: "Ông chủ Hầu, của ông đây! Tôi lấy thêm tờ khác."

Khách hàng là Thượng Đế, Thượng Đế muốn đọc báo, đương nhiên Tần Du phải đáp ứng ngay.

Ông chủ Hầu nhìn tờ báo trong tay, đúng là củ khoai nóng bỏng tay, nhận không được, từ chối cũng không xong mà.

Họ cùng ngồi xuống, mỗi người cầm một tờ báo, bao gồm cả Trương Phúc của Minh Thái cũng cầm.

Tần Du gọi món, yêu cầu một suất bít tết thăn ngoại chín năm phần, Tống Thư Ngạn cũng gọi đồ, hai anh em đều cúi đầu đọc báo.

"Sức chiến đấu của mẹ năm anh mạnh thật, mồm miệng mẹ ba anh chua ngoa, cứ nói lia lịa, đáng đánh lắm." Tần Du vừa đọc báo vừa nói với Tống Thư Ngạn.

 

Tống Thư Ngạn liếc cô: "Sức chiến đấu của em mạnh nhất, hạ gục được hết mấy người họ cơ mà."

"Nói linh tinh gì thế? Tôi nhớ ban đầu tôi thực sự rất kính trọng họ. Nói thật lòng, mẹ ba anh thiển cận lắm, bà ta đã lấy mất mấy miếng vải trong của hồi môn của tôi, sau này tôi không cho bà ta thêm, bà ta nói rất khó nghe." Tần Du nói với Tống Thư Ngạn.

Tống Thư Ngạn không tin: "Em sẽ chịu thiệt như thế à?"

Tần Du liếc Tống lão gia đang sầm mặt, nói với Tống Thư Ngạn: "Không chịu mà được à? Cũng không thể nói với mẹ chồng rằng mẹ ba lại đến xin tôi vải"

"Nói một vài lần thì cũng thôi, nhưng nói nhiều thì khác gì tôi keo kiệt đâu chứ? Sau đó tôi quyết định sẽ rời đi nên không quan trọng nữa, bà ta đến đòi, tôi mỉa mai bà ta. Vì chuyện này, bà ta nói sau lưng tôi rằng tôi đẹp thì ích gì chứ? Chẳng phải cũng có kết cục giống nhà chính à."

Thấy bà ba nói Tiểu Du sẽ có kết cục giống nhà chính, Tống lão gia thầm nổi giận, bà ba cũng xứng nói Minh Ngọc à? Ngay sau đó ông ấy lại thấy áy náy, nếu không do ông ấy, không ai dám nói Minh Ngọc cả, thậm chí ngay cả người như bà ba cũng không xuất hiện.

Đồ ăn bắt đầu được bưng lên, Tần Du gập tờ báo lại: "Những năm qua, Nhị di thái đã có nền móng vững chắc, Tam di thái móc nối khắp nơi, Tứ di thái đáng thương vẫn luôn sống trong lo sợ, còn hận bụng mình không được tích sự gì, không có con trai để nương tựa, lần này bà ta lại sinh thêm đứa con gái nữa, chắc sẽ càng thêm bất an đúng không?"

Tần Du lái xe nên không uống rượu trước bữa ăn, vẫn uống Cocacola, sau khi cụng ly với họ, cô nói với Trương Phúc Hỉ: "Ông Trương, ông nói tình huống cơ bản của máy in Cohen cho ông chủ Hầu biết đi."

Trương Phúc Hỉ và ông chủ Hầu bàn chuyện máy in Cohen, Tần Du bổ sung bên cạnh.

Khi chưa thấy sản phẩm thực tế, ông chủ Hầu vẫn nghi ngờ, nhưng sau khi thấy máy và mẫu thực tế, ông ta hơi không dám tin máy tốt mà chỉ có giá như thế, chẳng lẽ không phải giá trên trời à?

"Vì Kiều Hi vừa sử dụng thiết kế này, hơn nữa còn là nhãn hiệu mới nên chưa ai biết giá trị thực của máy in."

"Để tôi nghĩ xem, tôi nên đổi mấy máy trước nhỉ?"

"Đổi hết đi." Tống lão gia nói với ông ta: "Thân Minh vốn là vải nội địa chất lượng cao trong mắt khách hàng, giờ chúng ta đang dùng bản in của Hải Đông, nên trong số các loại vải tương tự, tuy vải Thân Minh không bằng Hải Đông nhưng vẫn tốt hơn nhà khác. Nhưng nếu nhà khác thay mà ông vẫn chưa thay, một khi Thân Minh trở thành hàng cấp thấp thật thì sẽ rất khó vực dậy."

"Được rồi! Nhưng giờ tôi không có nhiều tiền như thế."

"Có thể vay ở ngân hàng Hưng Hoa và ngân hàng Delta, nhưng quyết định vẫn nằm ở ông, chúng tôi chỉ đề nghị thôi." Tần Du và ông chủ Hầu nói, qua cuộc trò chuyện của cô với chị Lục những ngày qua, cô biết chắc chắn sắp tới sẽ thúc đẩy hàng hóa trong nước, vì sản lượng của Kiều Hi có hạn, giờ Hải Đông lại đặt ba mươi mấy máy in, Kiều Hi cũng mở rộng sản xuất hơn, nhưng sẽ mất một khoảng thời gian để đạt hiệu quả thực sự.

Quán đồ u ở Vân Hải luôn rất đông khách, hôm nay Tống lão gia lại xuất hiện trên các tờ báo buổi tối lớn, khách khứa ra vào cứ nhìn về phía này, hơn nữa rất nhiều người còn cúi đầu đọc báo rồi săm soi ông ấy, cho dù Tống lão gia tự thấy mình là một ông chủ lớn rất điềm tĩnh thì vẫn thấy khó chịu, nếu biết trước thì ông ấy thà quay về ăn mì Dương Xuân, chứ không tới đây ăn đồ u nữa.

DTV

"Bác, bác nhớ kỹ! Nếu mình không ngại thì người ngại sẽ là người ta. Chỉ cần mặt mình đủ dày thì không ai đánh bại được mình hết. Dù sao mặt bác cũng dày khi tìm phụ nữ, mấy chuyện cỏn con này không đáng ngại gì đâu." Tần Du an ủi Tống lão gia.

Tống lão gia rất muốn cảm ơn cô, nếu không do con bé c.h.ế.t tiệt này thì sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế à?

"Em Thế Phạm, lâu rồi không gặp!"

Cùng với giọng nói này, hai cha con béo lùn của nhà họ Kim cũng dẫn người vào, ông chủ Kim cầm tờ báo trong tay, cười rất hả hê.

Đang có bao nhiêu người nhìn về phía này mà tên khốn này vẫn cố tình gọi ông ấy, còn huơ tờ báo, sợ người khác không biết chuyện hôm nay ông ấy và các di thái thái lên báo à?

Tống lão gia đành đứng dậy, tự an ủi mình, con bé nói nếu mình không ngại thì người khác sẽ ngại, ông ấy cười khẽ, chắp tay: "Anh Phúc Tường."