Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 290



Trong nhà cũ ở Ninh Ba, căn nhà này đã được lão thái thái chuyển giao cho Đại thái thái gần hai mươi năm, mọi người cũng quen với việc A Phương gọi người vào, dặn dò thỏa đáng, gần đây Nhị di thái vẫn đang lúng túng sau khi tiếp nhận, mọi người đều thấy không quen.

Họ lại nghe đồn Đại thái thái và lão gia đã ly hôn nên bàn tán suốt ngày, rốt cuộc lão gia sẽ lấy thêm thái thái mới, hay đưa một trong các thái thái lên làm Đại thái thái nhỉ.

Cho dù thế nào, chắc chắn cũng không đến lượt hai vị di thái thái còn lại, do đó sau khi các di thái thái rời đi, chắc Nhị thiếu phu nhân sẽ trở thành người đứng đầu một cách đàng hoàng, nhưng Nhị thiếu phu nhân vốn không được lòng Nhị di thái, lần này cô ta lại sinh con gái, không thể hoàn thành nhiệm vụ sinh cháu trai trưởng nhà họ Tống mà Nhị di thái đã giao cho, nên càng không có tiếng nói.

Thế là không có ai quản lý căn nhà này.

Khi Tống lão gia đến thành phố Ninh Ba, do nhiều người quá nên một chiếc xe trong nhà cũng không chứa hết được, ông ấy dứt khoát gọi xe kéo để về.

Khi đến cửa, họ trông thấy người gác cửa đang ngồi trên chiếc ghế dài tựa vào khung cửa, ngửa đầu ngủ say, còn một người nữa đâu? Sao lại không có ở đây thế?

"A Tứ!" Nhi di thái gọi A Tứ gác cửa dậy.

A Tứ dụi mắt: "Lão... lão gia!"

Da mặt Tống lão gia giật khẽ, ông ấy bước vào nhà, sau cơn mưa, lá rụng ngổn ngang trên sân, trưa rồi mà vẫn không có ai quét sân à?

Ông ấy quay đầu liếc Nhị di thái, hừ lạnh, tiếp tục đi vào trong.

Tống lão gia nhíu mày bước vào nhà, nghe thấy một giọng nói: "Tên c.h.ế.t tiệt này, ai muốn ở bên anh?"

"Không muốn ở bên tôi mà quần tụt nhanh như rèm buông xuống thế à?"

"Ai đang ở đó?"

Tống lão gia rảo bước tới, trầm giọng quát, không thấy người đâu, ông ấy thành thạo bước ra sau đá Thái Hồ, nhìn thấy...

"Cút ra đây cho tôi!" Sắc mặt Tống lão gia càng khó coi.

Hai người sau đá Thái Hồ run rẩy bước ra, nữ là vợ của A Tứ gác cửa, còn nam là người gác cửa còn lại, trông thấy thế, Đại cô thái thái suýt ngất xỉu.

Tống lão gia nhìn về phía Nhị di thái, thở phì phò, Minh Ngọc mới đi mấy tháng? Mà nhà cửa đã thành ra thế này rồi à?

Nhị di thái vội đuổi theo, Tống lão gia đi vào trong, dù sao ông ấy cũng thấy mọi thứ tiếp theo chướng mắt, còn nhặt đá ném cả hai con mèo đang đuổi nhau trên bờ tường.

"Nơi này còn giống nhà à?" Tống lão gia quát Nhị di thái.

Câu nói này lại như giáng mạnh vào tim ông ấy, hồi trước khi về nhà, ông ấy cũng từng hỏi Minh Ngọc: "Nơi này còn giống nhà à? Chỉ có quy định, không có sức sống!"

Ông ấy chỉ muốn tự tát mình một phát, gì mà không có sức sống cơ? Bà ấy cầm tràng hạt đứng đó, ông ấy đã muốn đi thật nhanh đến rồi, còn gọi là không có sức sống hả?

Ông ấy rảo bước tới nhà chính, khi vào nhà chính, ông ấy phát hiện người trong này đã bị thay, toàn người của bà hai, tiếng trẻ con khóc đã nhắc nhở ông ấy, ông ấy vội đi tới sương phòng phía Đông. Người nhanh hơn ông ấy là Thư Hoa, khi Thư Hoa bước vào, ông ấy thấy con dâu hai đang bế một đứa bé.

Thư Hoa bước đến đón lấy đứa bé: "Cho cha bế nào!"

Đứa bé được Thư Hoa bế trên tay, còn một bé gái thắt b.í.m tóc đang đứng dưới đất, Tống lão gia quay người bế bé gái lên, bé gái không quen ông ấy nên khóc òa.

Nhị di thái vội bước tới, đánh vào tay bé gái: "Khóc gì mà khóc, đây là ông!"

Nhị thiếu phu nhân xót con nhưng không làm gì được, Tống lão gia bế bé gái tránh đi: "Sao lại đánh con bé?"

 

Ông ấy giao đứa bé cho con dâu hai, nhớ rằng Tiểu Du nói bà tư cũng sinh con, bèn quay người đi tới chỗ bà tư.

Nhị di thái và Đại cô thái thái lập tức đuổi theo, Tam di thái vẫn luôn im lặng suốt chặng đường, dứt khoát về viện tử của mình, Ngũ di thái cũng không dám đi theo, hai ngày nay lão gia như ăn phải thuốc súng, chạm nhẹ là nổ, cứ tránh xa cho lành.

Khi họ đi vào viện tử của Tứ di thái, bên trong rất yên tĩnh, chắc do nghe thấy tiếng bước cân, Tiểu Lục bế một đứa bé ra khỏi phòng, Tống lão gia ngờ vực: "Sao em lại ở đây?"

Ông ấy nghe thấy giọng Tứ di thái bên trong: "Em sáu, ai tới thế?"

DTV

Lục di thái nhìn Nhị di thái, Đại cô thái thái và lão gia khiến cô ấy thấy hơi xa lạ này, hoàn hồn: "Lão gia tới ạ!"

"Lão gia, sức khỏe chị tư không tốt, không dậy được." Lục di thái nói với lão gia.

Nghe thấy thế, Tống lão gia bước vào, thấy Thư Nhã đang ngồi trên chiếc bàn cao, tay bám chặt vào thành giường, Tiểu Tứ trên giường vốn thanh tú, giờ sắc mặt tái nhợt, tiều tụy đáng thương.

Ông ấy ngồi ở mép giường: "Tú Liên!"

Mắt Tứ di thái rơm rớm nước mắt: "Lão gia, tôi..."

"Đã gọi bác sĩ Hoàng chưa?" Tống lão gia quay đầu lại, hỏi.

Nhị di thái sửng sốt, không nói nên lời.

Lục di thái bế đứa bé tới, tức giận nói: "Trước đó khi tiểu thư bị ốm, bác sĩ Hoàng đã khám cho tiểu thư, nên hôm qua em đã ra ngoài gọi, chị tư đã uống thuốc rồi, nhưng bác sĩ Hoàng nói gọi muộn quá, khám chữa chậm trễ, nói chung sau này cơ thể chị tư sẽ yếu đi. Nhưng trước đó em đã nói với chị hai rồi, chị hai nói người phụ nữ nào chẳng sinh con, chị ba nói chị ấy sinh ba đứa rồi cũng không sao, làm gì có chuyện dễ ốm thế?"

Ông ấy nghĩ đến việc Minh Ngọc mang tổ yến cho Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ và con dâu hai theo sổ sách, cho Thư Hoài tiền đi khám bệnh do mang thai, họ đâu liên quan gì đến bà ấy đâu? Còn bà hai thì sao chứ?

Tống lão gia quay đầu lại, tát bà hai: "Bà độc ác đến mức không coi mạng người ra gì à?"

Bà hai ôm mặt, oán giận nói: "Năm đó ông bảo tôi rằng ông bị cha mẹ ép phải cưới bà ta, ông sẽ tốt với tôi cả đời. Kết quả thì sao? Mới mấy năm thôi, tôi còn không bằng cả bà ta, bị bỏ rơi ở nơi tối tăm này, ông đưa hết người này đến người khác về nhà, tại sao tôi phải hầu hạ họ thay ông chứ? Tôi cho họ ăn như cho lợn ăn đã là tốt lắm rồi! Ông còn muốn tôi thế nào nữa? Ông thấy bà ta tốt, bà ta có thể lo liệu mọi việc cho ông thì đi đón bà ta về đi! Bà ta chịu về chắc? Từ ngày rời khỏi căn nhà này, bà ta đã quyết tâm ly hôn với ông, bà ta đã mang hết những thứ thuộc về bà ta đi rồi!"

Trông thấy dáng vẻ này, đứa bé mới hơn hai tháng tuổi vẫn chưa biết khóc, nhưng Thư Nhã hơn bốn tuổi thì òa khóc, nhào tới bên Tứ di thái: "Mẹ ơi..."

Tứ di thái nghiêng người, vươn tay vuốt tóc con, muốn nói nhưng không dám.

Nghe thấy tiếng khóc của Thư Nhã, Tống lão gia cúi người, xoa đầu con gái: "Thư Nhã đừng khóc, cha đây!"

Ông ấy ngẩng đầu, nói với bà hai: "Bà cút ra ngoài cho tôi!"

Bà hai ôm mặt đi ra ngoài, Đại cô thái thái không biết nói sao, Tống lão gia ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm con gái: "Đừng khóc, cha con ta không khóc, mẹ sẽ khỏe hơn thôi."

Cô bé quay đi, nhào vào lòng Lục di thái: "Dì sáu!"

Lục di thái ôm rồi xoa đầu cô bé: "Nín khóc nào."

Tống lão gia nhìn Tiểu Lục: "Em vất vả rồi."

"Tuy tiểu thư không giống chị tư, nhưng họ đều có lúc kêu trời mà trời không thấu." Nước mắt Lục di thái lăn dài trên gò má.

Tống lão gia đón lấy đứa bé từ tay Tiểu Lục, tuy ồn ào nhưng Tiểu Niếp Niếp vẫn ngủ rất say, vẻ ngoài bụ bẫm trông rất có phúc: "Cho người đi mời bác sĩ Hoàng đi, tôi muốn hỏi về tình trạng của Tiểu Tứ."

Người hầu đi mời bác sĩ Hoàng đến, bác sĩ Hoàng khám lại cho Tứ di thái rồi lấy một chiếc nhẫn vàng ra khỏi hòm tiền khám bệnh, đưa cho Tống lão gia: "Đây là tiền khám mà Lục di thái nhất quyết đưa cho tôi, khi đó tôi đã nhận, biết cô ấy gặp khó khăn, tôi đã nhờ người bốc thuốc, mang tới cho Tứ di thái. Giờ tôi cũng trả lại chiếc nhẫn này, còn tiền khám và tiền thuốc hôm qua cũng tính chung với hôm nay luôn."