Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 300



Phó phu nhân liếc mắt: "Thật không ra gì. Cẩm Minh đổ xuống, hai anh em bọn họ ăn no, hậu sự của Hồng Liên làm đơn sơ như vậy mà còn mặt mũi gọi Tiểu Du trở về."

"Đúng vậy đó! Đều là do Thư Ngạn!"

"Đừng kỳ quái, mặc kệ như thế nào? Gia sản của Tần gia là do Cẩm Minh kiếm được, bọn họ liền bị hủy hoại, cho dù Thư Ngạn không có ở đây, bọn họ cũng không thể khi dễ chút m.á.u mủ mà Cẩm Minh để lại đúng không?" Phó phu nhân thúc giục hai người,"Đi thôi, đi ăn cơm."

Hôm nay Phó lão gia bảo người mang đến nhà một con cá chình nặng ba cân, nói để con dâu tương lai cùng ăn, ăn cơm chiều nói chuyện phiếm.

Hai mẹ con đi theo Phó phu nhân cùng đi đến sát vách, vào đến nhà nghe Văn Tú đi tới nói: "Phu nhân, đại thiếu gia nói không cần chờ, cậu ấy một lúc lâu mới về!"

Mấy ngày nay Phó Gia Thụ và Tống Thư Ngạn đều bận như điên. Hận không thể ăn ở trong xưởng, triển lãm hàng nội địa vừa mở, lượng tiêu thụ hàng nội địa tăng mạnh, không chỉ Hải Đông cho Hưng Hoa rất nhiều đơn đặt hàng, các xưởng may vốn Trung Quốc khác cũng đặt rất nhiều đơn hàng.

Kiều Hi cho anh bản vẽ máy mới, mặc dù kết cấu tốt hơn cũng ổn định hơn, nhưng mà linh kiện gia công có độ khó cao, mỗi ngày anh ở cùng nhóm kỹ sư ở hiện trường đợi giải quyết vấn đề, có đôi khi sẽ gọi Tần Du qua đó, cho nên loay hoay muốn sứt đầu mẻ trán.

Phó lão gia ngồi xuống, nhận lấy bát cơm từ tay Văn Tú, nói với Tần Du: "Hôm nay Niên Đại Hoành lại tới tìm bác. Ông ta nói đi tìm cháu rồi à?"

"Đúng vậy ạ, ông ta mong cháu dự chi cho ông ta một chút chi phí để cuối năm phát tiền lương. Cháu không đồng ý, hiệu buôn Tây chỉ có những trường hợp khất nợ cũ, nhưng không có tiền lệ trả trước. Cháu trực tiếp đuổi ông ta đi. Ông ta xây cho Thông Phú nhiều nhà kho như vậy, chắc là thiếu ông ta rất nhiều đúng không bác?" Tần Du đã không chịu trả trước cho ông ta, tất nhiên cũng không thăm dò tình hình của ông ta.

"Lỗ Hồng Đạt thích khất nợ, cho nên có một nửa chi phí nhà kho chưa trả cho ông ta. Một trận lửa này thiêu không còn gì cả, toàn bộ vốn liếng tài sản của Lỗ Hồng Đạt đã khất nợ cho ngân hàng Nhật Bản, bây giờ nhà họ Lỗ cũng không gánh nổi tiền thuê nhà, kiếm đâu ra khoản tiền trả tiền nhà kho? Số tiền này của ông ta là ném vào sông Hoàng Phổ rồi."

Phó phu nhân nói: "Ông cũng đừng tốt bụng, vợ chồng bọn họ đã khiến nhà chúng ta và Minh Ngọc chịu thiệt ít gì?"

"Ông ta tìm tôi vay tiền. Tôi hỏi ông ta lấy cái gì để thế chấp? Thế chấp rồi liệu vài năm tới có thu nhập không? Tôi khuyên ông ta không bằng dứt khoát đóng cửa ngừng kinh doanh, giải quyết thanh lý."

"Cũng đã lâu Trương Tú Phương không đi ra ngoài đánh bài." Phó phu nhân lắc đầu: "Những phu nhân phú quý ở Thượng Hải thích nhất là dựa cao dẫm đạp thấp, lúc trước bà ta nói người khác như thế nào, bây giờ không biết người ta nói bà ta ra sao nữa. Càng là người thích nói về người khác thì càng không có cách nào độ lượng."

Đối với loại phu nhân nhà giàu mà nói, điều khó tiếp nhận nhất là đột nhiên rơi từ trên trời xuống đất, nhưng Thượng Hải chính là như vậy, khả năng từ giàu sang phú quý đi tới suy tàn chỉ ngắn ngủi trong vài tháng.

Phó lão gia thở dài một tiếng, ông lại hỏi Tần Du: "Tiểu Du, hôm nay bác trò chuyện với những nhân viên được mời đến Thượng Hải để tham gia hội chợ triển lãm Tây Hồ năm sau. Trương tiên sinh, chủ tịch tỉnh Chiết Giang rất kỳ vọng vào hội chợ này. Hưng Hoa của chúng ta tất nhiên sẽ tích cực và đóng góp tiền bạc và công sức, nói về hội chợ, bác đã giới thiệu với họ chiêu tuyệt vời của cháu cho Hải Đông và Hưng Hoa trong hội chợ triển lãm hàng nội địa lần này, Thừa dịp về Ninh Ba ăn tết, bác muốn dẫn cháu và Gia Thụ đi gặp Trương tiên sinh."

Tần Du nghe Phó lão gia giới thiệu, vị Trương tiên sinh này xuất thân từ Ô Trình Hồ Châu, từ xa xưa Hồ Châu nổi tiếng khắp nơi với tơ lụa. Các nhà giàu có ở Hồ Châu dựa theo đẳng cấp mà xưa là "Bốn voi tám trâu, bảy mươi hai chó vàng nhỏ". Vị Trương tiên sinh này có ông ngoại là một trong "Bốn voi"."Bốn voi tám trâu" có chỉ ra rõ, nhưng bảy mươi hai chó vàng chỉ là nói đến, lúc trước Tần Cẩm Minh không đến bậc "Tám trâu" nhưng cũng là một người nổi bật trong số "Chó vàng". Nếu không phải bộc phát bệnh nặng qua đời, đoán chừng bây giờ cũng có một vị trí đáng để trong nhóm giàu có.

Trong những năm qua, công việc kinh doanh vận chuyển của nhà họ Phó được nhà họ Trương quan tâm khá nhiều, nhưng mà vị Trương tiên sinh này có đưa ra bất kỳ ý tưởng nào thì Phó lão gia cũng thuận theo các đề xuất của ông ấy.

Phó phu nhân nghe thấy lời này: "Thừa dịp này ông trút giận cho Cẩm Minh và Hồng Liên đi nhỉ?"

 

"Chuyện gì vậy?"

"Ông không biết đau, hôm nay vợ của Tần Cẩm Hưng dám viết thư cho Tiểu Du, hỏi con bé có trở về nhà mẹ đẻ ăn tết không? Ông nói bà ta muốn Tiểu Du trở về làm gì?"

Phó lão gia cười lạnh một tiếng: "Về chứ! Nên về nhà mẹ đẻ thì về nhà mẹ để, cái gì gọi là đường về nhà mẹ ngàn năm không dứt! Sao có thể không về!"

Lúc này Phó Gia Thụ đẩy cửa vào hỏi: "Về cái gì?"

Phó phu nhân cười: "Để năm mới con đi cùng vợ con về nhà ngoại!"

"Không phải nói là về nhà cũ Ninh Ba sao? Tiểu Du cùng mẹ về nhà họ Chu ăn tết, chúng ta về nhà cũng bái tổ tiên sao? Tại sao lại có cái về nhà ngoại?" Phó Gia Thụ rửa tay đi tới ngồi xuống.

Phó phu nhân nói với con trai chuyện hôm nay Tần Du nhận được thư, Phó Gia Thụ nhớ tới những lời hôm đó Tần Du nói cùng Tống Thư Ngạn, một ngọn lửa bốc lên: "Không chỉ trở về, con còn muốn thương lượng với bác cả và vợ bác cả một chút về chuyện có phải đã đến lúc dọn ra khỏi nhà cũ của cha mẹ vợ rồi hay không?"

DTV

Vốn hai vợ chồng trẻ bàn bạc là chờ đầu xuân đến ngày giỗ mẹ Tần Du, cùng nhau trở về phần mộ cha mẹ dâng một nén nhang, nói cho cha mẹ rằng dù Tần Du tái giá nhưng tất cả đều tốt đẹp.

Tần Du nhìn về phía Phó Gia Thụ, nghe Phó Gia Thụ nói: "Ai nói nhất định phải cho con trai của bác cả kế nghiệp gia nghiệp nhà họ Tần, chẳng lẽ trong tộc không có các anh em khác hay sao?"

Lúc này Tần Du quyết định phong kiến một chút, nghe lời chồng, chồng nói rất đúng.

Như vậy, người hai nhà bàn bạc quyết định cùng về Ninh Ba trước, lại để cho Phó Gia Thụ cùng Tần Du về nhà ngoại.

Bởi vì muốn đi nhà họ Chu ăn tết, Tần Du cũng không tiện dẫn theo quá nhiều người, cả nhà Tố Phân ở lại trông nhà, một đêm trước khi đi, Tần Du cho một nhà bốn người bao lì xì.

Không nghĩ tới Tố Phân thừa dịp trước khi Tần Du ngủ đi đến trả lại: "Tiểu thư, hôm nay tôi đã trả hết tiền nợ. Bắt đầu từ sang năm tiểu thư đừng cho chúng tôi tiền công nữa. Tiểu thư và phu nhân xem hai đứa con của chúng tôi như con, mẹ chồng nàng dâu chúng tôi còn lấy tiền công thật sự không hợp lý."

Tần Du nhét bao lì xì vào trong tay cô ấy: "Đây là màu may mắn, đại cát đại lợi vạn sự như ý. Tiền công mỗi tháng cứ lấy như vậy, tôi cũng không đưa nhiều, mẹ chồng nàng dâu hai người nên để trong người có ít tiền."

"Tiểu thư..."

Tần Du dặn dò Tố Phân: "Ngày mai mang ít đồ vật sang cho bà v.ú Chu, chúc mừng năm mới bà ấy, bà ấy cũng là người cơ khổ không nơi nương tựa. Gặp được Ni Nhi cũng là duyên phận."

"Vâng tôi đã hiểu."

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, sáng sớm hôm sau, người hai nhà đi trên ba xe, cùng lúc xuất phát đi về Hàng Châu, trước đi thăm Trương tiên sinh, lại về Ninh Ba, đầu năm thì hai người lại đi Hồ Châu.