Chương 10:
Tôi run rẩy cả người, cẩn thận đỡ lấy người đàn ông đang loạng choạng.
“Anh, hay là anh đỡ anh ấy đi...”
Tôi còn chưa nói xong đã thấy anh trai tôi nháy mắt với tôi: “Yên tâm, anh vẫn luôn theo dõi sát sao giúp em, anh ta không có bạn gái nào khác đâu!”
Nói xong, giọng điệu anh ấy đầy kiêu ngạo: “Người khác có bạn trai đẹp trai, em gái anh cũng nhất định phải có!”
Tôi rũ mắt nhìn đại lão phản diện đã bị chuốc say: “Người này em muốn không nổi đâu!”
Nhưng anh trai tôi không nghe. Anh ấy tự mình thở dài:
“Anh đã sớm nhìn ra em thích anh ta rồi, nếu không sao em lại đối xử tốt với anh ta như vậy! Mua quà cho anh còn mang theo cả phần của anh ta, gọi trà sữa cũng luôn gọi hai ly, còn đặc biệt dặn anh nhớ sinh nhật của anh ta!”
Tôi: “...”
Liệu có một khả năng nào đó là, em chỉ hi vọng tình bạn của hai người mãi gắng khít bền chặt không?
Nhưng lời này tôi không nói ra được.
Đang không biết nên giải thích thế nào, chợt có cơn gió thổi tới, người vốn hơi say cũng có chút tỉnh táo lại.
Khi đôi mắt đen láy sâu thẳm kia rơi xuống người tôi, thấm đẫm vài phần dịu dàng, miệng gọi một tiếng: “Nguyệt Khê.”
Giọng nói của anh ấy trầm thấp, mang theo vài phần từ tính.
Tai tôi đỏ lên, ngơ ngác đáp: “A?”
Chu Hạ Quy lấy một cái hộp từ trong túi ra, đưa cho tôi, khóe mắt cong lên: “Chúc mừng ngày lễ.”
Sau khi uống say, khuôn mặt người đàn ông đã không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, ngược lại có thêm vài phần dịu dàng.
Nhưng hôm nay là ngày lễ tình nhân!
Ngày lễ tình nhân mà anh ấy tặng quà cho tôi?
Đột nhiên tôi cảm thấy món quà này có chút nóng tay.
Mạnh Vân Xuyên ở bên canh nhìn chằm chằm chúng tôi, liên tục gật đầu, bình luận: “Cũng coi như hiểu chuyện, biết chuẩn bị quà...”
Tôi: “...”
Tôi cảm thấy mình đang mơ.
…
Sau ngày hôm đó, liên lạc giữa tôi và Chu Hạ Quy đột nhiên trở nên nhiều hơn.
Anh ấy vốn không phải là người nói nhiều, nhưng có đôi khi tôi mở nhật ký trò chuyện ra xem.
Dày đặc toàn là tin nhắn của anh ấy.
【Ăn cơm chưa?】
【Vẫn còn đang học sao?】
【Anh đặt cho em món cơm bò kho em thích rồi.】
【Còn có chè trái cây, nhớ ăn nhé.】
【Anh và anh trai em phải đi Paris công tác ba ngày, máy bay sắp cất cánh rồi, điện thoại tắt máy, sẽ không nhận được tin nhắn, em có thể gửi tin nhắn cho anh trước, lát nữa anh sẽ trả lời.】
【…】
Thậm chí có một lần, tôi bị bệnh ở trường, anh ấy vội vàng chạy đến đưa tôi tới bệnh viện, thức trắng đêm chăm tôi.
Tôi lật xem nhật ký trò chuyện, thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nghĩ, tôi đúng là người dễ bị cảm động trước sự chân thành.
Cùng với sự phát triển không ngừng của công ty, anh trai tôi cũng càng ngày càng hào phóng hơn với tôi, sinh nhật 20 tuổi của tôi, anh ấy mua cho tôi một chiếc Maserati.
Chu Hạ Quy thì tặng tôi một chiếc vòng tay phỉ thúy.
Nghe nói, chiếc vòng tay phỉ thúy trị giá 400 vạn.
Biết được tin này, anh trai tôi suốt đêm tặng bù cho tôi một chiếc vòng cổ 500 vạn.
Tôi: “...”
Cái tật thích thể hiện này của anh trai tôi... Rất tốt.
…
Sau đó nữa, tôi và anh trai tôi đi tham dự tiệc cưới của người khác.
Nhìn thấy tên và ảnh viết trên bảng tên ở cửa, tôi ngây người.
Thẩm Huyền Âm và Phó Cảnh Việt.
Đây không phải là nam nữ chính sao?
Cứ như vậy kết hôn rồi?
Vẻ mặt anh trai tôi rất bình tĩnh: “Đây là bạn học cấp ba của anh, quan hệ cũng không tệ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của anh trai tôi.
Tốt tốt tốt.
Đây đúng là cơ hội trời ban cho anh ra vẻ rồi.
Bên cạnh, Chu Hạ Quy gắp một miếng thịt bò cho tôi, giọng nói ôn hòa: “Tranh thủ còn nóng em ăn đi.”
Tôi hoàn hồn, thấy vẻ mặt anh ấy rất tự nhiên, ngay cả khóe mắt cũng không liếc về phía sân khấu lấy một lần, trong lòng tôi khẽ động: “Được.”
Anh trai tôi kịp phản ứng, trực tiếp lấy một con cua lớn ra bắt đầu tăng cường độ: “Em gái đợi một chút, anh bóc cua cho em ăn.”
Tôi nghiêng đầu, nhìn thanh niên động tác vụng về nhưng lại cố ra vẻ thành thạo trước mặt, không nhịn được muốn trêu chọc anh ấy, cố ý gắp thêm một con cua qua.
Mỉm cười nói: “Em muốn ăn hai con cơ anh trai~”
Mạnh Vân Xuyên: “... Được!”
Chu Hạ Quy: “...”
Nhưng một lúc sau, bát của tôi đã bị Chu Hạ Quy lặng lẽ chất đầy.
Tôi: “??”
Mạnh Vân Xuyên đang vùi đầu bóc cua cho tôi, hoàn toàn không hay biết, đợi khi anh ấy bóc xong, tôi đã ăn sắp no rồi.
Anh ấy bất lực giận dữ: “Chu Hạ Quy!”
Ánh mắt Chu Hạ Quy nhàn nhạt liếc anh ấy một cái: “Thức ăn nguội rồi sẽ không ngon.”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Anh trai tôi lập tức tắt lửa, trông có vẻ ấm ức.
Khóe môi tôi hơi cong lên, cầm bát đựng đầy thịt cua qua: “Oa, anh trai bóc giỏi quá!”
Mắt anh trai tôi lại sáng lên.
Tôi nghĩ.
Giây phút này, tôi đã có được cả thế giới.
(Hết)