Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác

Chương 51: Mưu Kế Xuất Cung



Chốc lát, thái y buông cổ tay Tương phụ ra, lấy kim bạc từ hòm thuốc châm vào huyệt vị trên người Tương phụ.

Mấy châm xuống, vẻ đau khổ trên mặt Tương phụ cũng đã giảm đi vài phần.

“Thái y, phụ thân bổn cung sao rồi?” Tương quý nhân sốt ruột hỏi.

Thái y hành lễ với Tương quý nhân rồi nói: “Tương quý nhân, đại nhân bị trúng một loại độc lạ, vi thần cũng không biết cách giải, nên chỉ có thể dùng châm cứu để giảm bớt cơn đau của ông ấy.”

“Ồ, vậy sao?” Tang Nguyệt bên cạnh nhướng mày lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi.

“Bẩm… Hoàng hậu nương nương… Vâng, là vi thần vô năng, không biết cách giải loại độc lạ này.”

Thái y đối diện với sự lạnh lùng của Tang Nguyệt mà sợ đến mức run rẩy, có thể giúp Tương phụ giảm đau đã là giới hạn của hắn rồi.

Còn về độc tố trong người Tương đại nhân, tuy hắn không có mười phần chắc chắn, nhưng nếu nghiên cứu thêm vài ngày cũng có thể giải được.

Chỉ là để không làm trái ý Hoàng thượng, đành phải nói là không giải được.

Tang Nguyệt đã sớm nhìn thấu chút tâm tư nhỏ đó của thái y, nhưng cũng không muốn vạch trần.

“Nếu không giải được độc, vậy thì ra cung đến phủ Tương đại nhân ở lại châm cứu cho Tương đại nhân, làm giảm cơn đau.”

“Hoàng hậu nương nương, vi thần, vi thần phải trực ở Thái Y Viện, không tiện rời cung.” Thái y cúi mắt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Tang Nguyệt cũng không vội, chậm rãi đứng dậy hỏi: “Nếu bổn cung bảo ngươi theo bên cạnh bổn cung hầu hạ vài ngày, có hợp lý không?”

Thái y liên tục gật đầu: “Có thể chăm sóc Hoàng hậu nương nương là phúc phận của vi thần, vi thần nhất định sẽ dốc hết sức chăm sóc tốt cho nương nương.”

Bất kể trong lòng thái y có thật sự nghĩ như vậy hay không, nhưng bề ngoài thì phải nói như vậy.

Nhận được câu trả lời khẳng định của thái y, trên mặt Tang Nguyệt hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Bổn cung ở trong cung hơi mệti, muốn đến phủ Tương đại nhân ở vài ngày, ngươi cũng theo bổn cung đến nhà Tương đại nhân ở vài ngày đi!”

“Không thể được!”

Tương quý nhân và Tương phụ đồng thanh ngăn cản đề nghị của Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt quay đầu nhìn cặp cha con đang ngạc nhiên.

“Tại sao?”

Tương quý nhân hành lễ với Tang Nguyệt nói: “Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể tùy tiện rời cung, nếu Hoàng thượng quở trách, đây chính là tội nặng.”

“Chính vì bổn cung là mẫu nghi thiên hạ, mới nên ra cung,” Tang Nguyệt giả vờ đại nghĩa lẫm liệt: “Bảo vệ trung thần lương thần trong triều, cũng là chức trách của bổn cung!”

Tương phụ nghe đến đây, trong lòng ấm áp, Hoàng hậu của họ không những không phải là người độc ác, mà trong lòng còn có đại thần, có được Hoàng hậu như vậy là phúc phận của nước Đại Dạ họ, nhưng ông không thể ích kỷ để Hoàng hậu vì ông mà bị liên lụy.

Tương phụ ho khan hai tiếng, phát ra giọng nói yếu ớt.

“Tấm lòng của Hoàng hậu nương nương, vi thần xin ghi nhận, có điều Hoàng hậu nương nương không nên tùy tiện xuất cung, hơn nữa thị vệ gác cổng cũng sẽ không cho qua.”

Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Tang Nguyệt lại cười ngọt ngào.

“Chuyện này không cần lo lắng, bổn cung đã nghĩ kỹ rồi, bổn cung sẽ thay quần áo của nữ tử bình thường, giả trang thành nha hoàn Tương phủ cùng các ngươi ngồi xe ngựa rời khỏi hoàng cung.

Đợi bổn cung rời khỏi hoàng cung, bổn cung sẽ viết một phong thư cho Hoàng thượng giải thích tình hình, nhận hết mọi trách nhiệm, tuyệt đối không để các ngươi gặp khó khăn!”

Lời này nghe có vẻ không có gì sai, nhưng lại khiến người ta có cảm giác khó tả, như thể đã có ý đồ từ trước.

Nhưng Đế hậu gần đây tình cảm cực tốt, thế lực nhà họ Tang sau lưng Hoàng hậu lại nước lên thuyền lên, Hoàng hậu không có lý do gì để trốn khỏi hoàng cung.

Vậy lời giải thích duy nhất hợp lý là Hoàng hậu thật sự quan tâm đến đại thần trong triều, muốn dùng cách này để ép Hoàng thượng nhượng bộ, để thái y của Thái Y Viện giải độc cho Tương phụ.

Thái y và Tương phụ đều nghĩ đến điều này, trong lòng liền cảm thán sự đại nghĩa của Hoàng hậu.

Còn Tang Nguyệt thì nghĩ sau khi rời khỏi hoàng cung sẽ viết thư cho Dạ Thừa Ân, bảo hắn đừng làm khó người khác, rồi nàng sẽ lặng lẽ rời khỏi Tương phủ, dù sao rời khỏi phủ đệ còn dễ hơn rời khỏi hoàng cung nhiều, nàng đúng là một thiên tài.

“Hoàng hậu nương nương…” Tương quý nhân thấy Tang Nguyệt vì nàng mà làm đến mức này, lại đỏ mắt.

“Ngoan, đừng khóc,” Tang Nguyệt v**t v* đỉnh đầu Tương quý nhân, dịu dàng nói: “Bổn cung phải nhanh chóng thay y phục theo Tương đại nhân xuất cung, nếu thời gian muộn, e rằng cổng cung đóng không tiện ra ngoài.”

Nói xong, Tang Nguyệt rời khỏi chính điện vào phòng mình thay quần áo, còn mang theo một ít trang sức có giá trị nhét vào trong quần áo.

Thay quần áo xong bước ra khỏi phòng, phát hiện Hỉ Vân vừa nãy đứng gác bên ngoài đã không thấy đâu, chỉ còn lại một mình Lạc Yến.

Tang Nguyệt không nghĩ nhiều, dù sao cung nữ có rất nhiều việc phải làm, cũng không cần thiết phải để Hỉ Vân luôn túc trực bên cạnh mình.

Nàng thay quần áo xong liền vào chính điện thúc giục thái y và Tương phụ lên xe ngựa.

Thực ra trong tình huống bình thường, xe ngựa bên ngoài không được phép vào hậu cung, chỉ vì được khẩu dụ của Hoàng hậu mới có thể vào hậu cung.

Tang Nguyệt sắp lên xe ngựa, Tương quý nhân nắm lấy tay Tang Nguyệt, nước mắt thi nhau rơi xuống: “Hoàng hậu nương nương, thiếp thân không biết phải tạ ơn người thế nào…”

“Trong cung hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, tự bảo vệ mình, đó chính là sự báo đáp tốt nhất cho bổn cung.”

Nói xong, Tang Nguyệt buông tay Tương quý nhân nhanh chóng lên xe ngựa, nếu chậm nữa, sợ Dạ Thừa Ân tìm đến, nàng chắc chắn sẽ không ra khỏi hoàng cung được.

Rèm xe hạ xuống, bánh xe ngựa chậm rãi lăn.

Tự do đang ở phía trước, chỉ cần xe ngựa rời khỏi cổng lớn hoàng cung, nàng sẽ không bị Dạ Thừa Ân đầu độc ch.ế.t nữa, thật tốt.

Dạ Thừa Ân này đúng là một kẻ lòng dạ hiểm độc, hạ độc hại Hoàng hậu như nàng thì thôi đi, lại còn ra tay với những đại thần trung thành, thật đê tiện…