Edit: Min
"......" Kỳ Dụ cố gắng vùng khỏi tay của Liễu Tri Khanh, nhưng phát hiện căn bản không thể thoát ra, đành bất đắc dĩ nói, "Thật làm khó ngươi, chồng trước ca ca, dù thân thể tàn tật mà ý chí vẫn kiên cường, còn không quên kéo người bỏ trốn."
Liễu Tri Khanh nghe xong, vô cùng cảm động: "Vì ngươi, ta có thể làm bất cứ điều gì. Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không muốn đi cùng ta sao?"
"À......" Kỳ Dụ yếu ớt chỉ tay về phía sau Liễu Tri Khanh, nơi một hung thần mặt đen đang đứng lù lù, "Hay là ngươi hỏi ý kiến hắn trước đi. Nếu hắn đồng ý, ta tất nhiên cũng sẽ đồng ý."
Lời này nói ra, đúng là tận cùng của bản năng cầu sinh.
Nghe vậy, Liễu Tri Khanh quay đầu lại, nhìn thấy Trương Giản Lan đang đứng đó, sắc mặt xanh mét, trông hệt như một bức tượng môn thần mặt đen, đầy sát khí.
Ánh mắt của Trương Giản Lan lạnh lẽo, găm thẳng vào vỏ kiếm trong tay Liễu Tri Khanh. Ánh nhìn đó hệt như muốn xuyên thủng người đối diện, ý định giết người lồ lộ.
Kỳ Dụ có thể hiểu được.
Dù gì, chính hắn đã đổ biết bao tâm huyết chế tạo vỏ kiếm cho Ái Kiếm, mà bây giờ lại bị người khác nắm trong tay. Tình huống này chẳng khác nào thấy quần áo của "Lão bà" mình bị người ngoài mang đi.
Kỳ Dụ cúi đầu ngẫm nghĩ.
Nếu Trương Giản Lan mà biết y dự định mang vỏ kiếm này tặng người khác, không biết liệu có trực tiếp tức giận đến mức hộc máu ngay tại chỗ hay không. Nghĩ đến đây, y khẽ rùng mình, trong lòng vừa thấy hoảng vừa thấy chột dạ.
Đôi mắt vàng của Trương Giản Lan ánh lên một tia sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào Kỳ Dụ. Cái nhìn đó khiến Kỳ Dụ toát cả mồ hôi lạnh, định mở miệng nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu thế nào.
Đúng lúc này, Liễu Tri Khanh bỗng nhiên hưng phấn lạ thường, kéo mạnh Kỳ Dụ về phía mình, đối diện với Trương Giản Lan mà nói: "Ngươi tới thật đúng lúc! Ta vừa hay có chuyện muốn nói với ngươi!"
Hắn ta nắm chặt tay Kỳ Dụ, ánh mắt đầy kiên định, như thể muốn dồn hết dũng khí vào một câu nói: "Ngọc Hành, đã đến lúc chúng ta phải thẳng thắn rồi......"
Ta...... Ta phải thẳng thắn cái gì?
Mặt mày Kỳ Dụ đầy tuyệt vọng, nói: "Chồng trước ca ca, cơm có thể ăn nhiều, nhưng đừng nói linh tinh."
Y thực sự chưa từng nói muốn chạy trốn với hắn ta.
Nhưng chắc chắn lời này đã bị Trương Giản Lan nghe thấy.
Liễu Tri Khanh dường như không nghe thấy lời phản bác của Kỳ Dụ, tự quyết định và tự cảm động.
Hắn ta nhìn Trương Giản Lan, nói: "Ta và Ngọc Hành đã cùng một lòng từ lâu rồi, lần này ta đến là để dẫn y đi, nếu không thể đi, ta sẽ cùng y cùng chết một trận." Nói xong, hắn lại quay sang Kỳ Dụ, "Đúng không, Ngọc Hành?"
Kỳ Dụ mặt cứng đờ: "Ta......" Ta đâu có nói như vậy!
Ánh mắt Trương Giản Lan dừng lại trên vỏ kiếm trong tay Liễu Tri Khanh. Chính là vỏ kiếm mà hắn đã tốn bao nhiêu tâm sức để chế tạo cho Ngọc Hành, từng vì quá mệt mà phải phun máu. Giờ đây, nó lại nằm trong tay người khác, bị hắn ta nắm chặt không buông.
Kỳ Dụ vừa thấy Trương Giản Lan nhìn chằm chằm vào vỏ kiếm, lập tức cảm thấy có điều không ổn.
Cố tình lúc này, Liễu Tri Khanh lại cầm vỏ kiếm lên, nói tiếp: "Ngọc Hành vừa rồi đã đưa vỏ kiếm này cho ta, ngươi không cần ta nói, chắc chắn cũng hiểu được tâm ý của Ngọc Hành đi?"
"......" Kỳ Dụ hoảng hốt vội vàng che miệng Liễu Tri Khanh lại, "Ngươi đừng nói nữa!"
"Về vỏ kiếm này......" Trương Giản Lan im lặng một lúc, đôi môi mỏng sắc lạnh bỗng nhiên nhúc nhích, nói: "Vợ của ta muốn đưa cho ai là chuyện của y. Y đưa cho ai một lần, ta làm lại một lần, cho đến khi y cảm thấy hài lòng mới thôi."
"Ngươi là người tốt như vậy sao?" Kỳ Dụ kinh ngạc, đồ vật quý giá như thế mà nói đưa là đưa?
Còn chưa kịp hoàn hồn, y lại thấy Trương Giản Lan liếc mắt nhìn Liễu Tri Khanh, rồi lạnh lùng nói ra bốn chữ: "Nhưng ngươi ngoại trừ."
Liễu Tri Khanh không phục: "Dựa vào cái gì?"
Trương Giản Lan nhếch mép với một chút ghen tỵ, nhướng mày: "Bởi vì ngươi không xứng có được vợ của ta."
Hai người nhìn nhau, ánh mắt như ngọn lửa bốc lên dữ dội, như sắp bùng nổ thành một trận chiến.
Lúc này, Kỳ Dụ không thể kiên nhẫn thêm nữa, giơ tay lên: "Xin hỏi...... Ta có thể xen vào một chút hay không?"
Cả hai người đồng thanh đáp lại: "Biến trở về đi!"
Kỳ Dụ: "............"
Mặc dù vậy, ta mới là vai chính mà, các ngươi cướp đi cũng là của ta, sao ta lại không có quyền lên tiếng?
Vì thế, Kỳ Dụ cứng rắn mở miệng: "Các ngươi không để ý một chút đến cảm nhận của kiếm sao? Nếu không, bây giờ ta sẽ biểu diễn màn chặn ngang tự đoạn, hai người các ngươi mỗi người mang đi một đoạn, không ai phải đoạt nữa."
Trương Giản Lan: "......"
Liễu Tri Khanh: "......"
Thấy hai người bọn họ không nói gì nữa, Kỳ Dụ đứng ra, xoa xoa eo, nói: "Như vậy đi, cho công bằng. Các ngươi kéo búa bao, ai thắng thì ta sẽ đi với người đó, cũng đỡ phải đánh nhau giết hại lẫn nhau."
Nếu Trương Giản Lan thắng, y sẽ tiếp tục theo đuổi Trương Giản Lan. Nếu Liễu Tri Khanh thắng, vậy y có thể ra ngoài hỏi Thẩm Vấn Chi chuyện hình xăm.
Liễu Tri Khanh lập tức hồi đáp, kích động nói: "Ta đồng ý."
Trong lòng Kỳ Dụ đảo một vòng mắt: Được rồi đấy, ngươi rõ ràng không thắng nổi hắn mà còn bày đặt.
"Trương Giản Lan đâu rồi? Ngươi có ý kiến gì không?" Kỳ Dụ nhìn về phía Trương Giản Lan, thấy nam nhân im lặng không nói gì, "Ngươi không nói gì thì coi như ngươi đồng ý."
Kỳ Dụ kéo hai người lại gần nhau: "Các ngươi chuẩn bị một chút, ta đếm một hai ba, bắt đầu."
Hai người đều siết chặt nắm tay.
Kỳ Dụ thấy họ đang chuẩn bị sẵn sàng, lập tức hô: "Một, hai, ba, bắt đầu!"
Liễu Tri Khanh thành thật đưa ra cái bao.
Trương Giản Lan lại giơ tay ra một đòn, nhưng cú đánh này không chỉ đơn giản là một cái tát, mà còn mang theo luồng linh lực hùng hậu.
Cú tát này vung xuống, Liễu Tri Khanh lập tức thăng thiên tại chỗ, hóa thành một vệt sáng hoàn hảo, giống như một sao băng bắn lên bầu trời, không biết đã bị đánh bay đi đâu.
Kỳ Dụ nhìn cảnh tượng này mà trợn tròn mắt, mãi lâu sau mới phản ứng lại, y hét lên với Trương Giản Lan: "Ngươi người này, sao lại chơi xấu như vậy!"
Trương Giản Lan thu ánh mắt từ chân trời lại, mặt đầy vẻ mãn nguyện, như thể đang viết lên một chữ: Sảng.
Sau đó, Trương Giản Lan khoanh tay, quay người lại, bình tĩnh nhìn Kỳ Dụ, nghiêm túc nói: "Hắn ra cái bao, ta ra cú tát, có vấn đề gì sao?"
Kỳ Dụ: "......"
Y hoàn toàn không thể nói ra lời nào.
"Theo ta trở về." Trương Giản Lan nói.
Kỳ Dụ nhìn quanh, không thấy bóng dáng của mị ma đâu. Cú tát vừa rồi của Trương Giản Lan thực sự quá mạnh, có lẽ thầy trò họ cũng không dám ra ngay lúc này.
Cuối cùng, Kỳ Dụ đành phải đáp: "Ồ."
Hai người một trước một sau đi vào Trường Sinh Lâu.
Kỳ Dụ nhìn vào vỏ kiếm trong tay, rơi vào trầm tư.
Đây là thứ Trương Giản Lan đã hao hết tâm huyết chế tạo, nếu coi như một món đồ trao đổi để đưa cho người khác, thật sự không đúng. Mặc dù Trương Giản Lan không có vẻ gì trách móc, nhưng trong lòng Kỳ Dụ càng ngày càng cảm thấy chột dạ.
Vẫn là đưa đá quý đi.
Y nhìn vỏ kiếm rồi nói: "Cái vỏ kiếm này......"
Câu nói của y chưa kịp dứt, đã bị Trương Giản Lan cắt ngang bằng hai chữ: "Ném đi."
Kỳ Dụ kinh ngạc: "Ném??"
Trương Giản Lan nhìn thẳng mà đi: "Ta không vui khi ngươi dùng đồ vật của ta cho người khác chạm vào."
Nghe vậy, Kỳ Dụ tiến lên một bước, hiếu kỳ hỏi: "Vậy còn ta thì sao? Nếu ta bị chạm vào thì tính sao?"
Trương Giản Lan im lặng không trả lời.
Kỳ Dụ cười hắc hắc, nói: "Vậy nếu ta bán đổi lấy tiền thì ngươi có để ý không?"
Trương Giản Lan bình thản đáp: "Tùy ngươi."
"Thật tốt quá!" Kỳ Dụ vui mừng khôn xiết, "Sắp phát tài rồi!"
Đang nghĩ ngợi, Trương Giản Lan đột ngột dừng bước, khiến Kỳ Dụ không kịp dừng lại và lao vào lưng hắn, đập vào một cột cơ bắp rắn chắc, làm cho mũi Kỳ Dụ đau nhói.
Hắn dừng lại, lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ hôm nay theo ta tu hành."
Kỳ Dụ: "Hả??"
Trương Giản Lan nhìn chằm chằm y: "Ngươi tâm không tịnh, cả ngày nóng nảy, chạy đông chạy tây."
Thật ra, hắn đang để ý việc Kỳ Dụ chạy đi gặp Liễu Tri Khanh, nhưng lại không muốn nói ra chuyện đó. Cũng không muốn để Kỳ Dụ cứ mãi nghĩ về cái tên chủ nhân đáng ghét kia.
Lòng ta không tĩnh? Kỳ Dụ vẻ mặt mờ mịt.
Trương Giản Lan duỗi tay, điểm nhẹ vào trán Kỳ Dụ. Rất nhanh, giữa trán y xuất hiện một vệt đỏ nhỏ giống như chu sa. Khi nhìn thấy điều này, Trương Giản Lan mới yên tâm quay người rời đi.
Kỳ Dụ vuốt trán, cảm nhận vết đỏ trên đó, lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ, liền đuổi theo hỏi: "Ngươi làm gì với ta?"
Trương Giản Lan không đáp.
Kỳ Dụ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ biết khi y phản ứng lại, bản thân đã bị trói buộc bởi một loại ma pháp. Tên này đã hạ chú lên người y, khiến y không thể rời khỏi phạm vi 5 mét quanh Trương Giản Lan. Một khi ra khỏi phạm vi đó, dù là người hay kiếm, đều sẽ bị lực lượng kỳ lạ kéo trở lại bên cạnh hắn.
Sáng sớm hôm sau.
Trương Giản Lan ngồi đả tọa dưới thác nước, mặc cho dòng nước xiết đổ xuống người hắn, nhưng hắn không hề bị ảnh hưởng, vẫn bình thản, tâm tĩnh như nước, quên hết mọi thứ xung quanh.
Tiếng nước từ thác rất lớn.
Kỳ Dụ đứng bên cạnh thác nước, hét vào tai hắn: "Trương Giản Lan, ngươi cởi bỏ cái này cho ta!"
Với thứ này, y hiện giờ chẳng thể đi đâu được, ngay cả ăn một chút thức ăn ngon cũng không thể.
Kỳ Dụ tức giận vì Trương Giản Lan muốn buộc y phải ở lại cùng tu hành với hắn, không chỉ vậy, còn ép y chịu đựng sức ép từ dòng thác đổ xuống đầu. Kỳ Dụ cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như một người đẹp bị ném vào nồi canh sôi, giận đến mức chửi ầm lên: "Trương Giản Lan, cái đầu choáng váng của ta đều là do ngươi mà ra!"
Đạo trưởng vẫn nhắm mắt, bình thản nói: "Người tu hành, quan trọng nhất là tâm cảnh... Ngươi, dù đã ở bên cạnh ta lâu, sao vẫn không thể hiểu được tâm trí như nước lặng của ta?"
Bất ngờ, dưới nước, một đôi tay trắng bệch lạ lùng vươn lên, cực kỳ đáng sợ, bắt lấy hai chân Kỳ Dụ và kéo mạnh xuống đáy nước.
Kỳ Dụ cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng nắm chặt một tảng đá, hét lớn về phía Trương Giản Lan: "Trương Giản Lan! Cứu với..."
Chưa kịp nói xong, y đã bị đôi tay kia kéo xuống hồ nước, âm thanh bị bao phủ hoàn toàn.
Sức mạnh từ dưới đáy nước quá lớn, y không thể chống cự, chỉ có thể dùng sức giãy giụa trong nước, miệng muốn nói gì nhưng chỉ phát ra những âm thanh nuốt nước ừng ực.
Dù vậy, đạo trưởng vẫn bình thản, mắt nhắm lại, tiếp tục ngồi yên, giảng giải về phương pháp tu tâm: "Tâm như nước lặng, điều kiện đầu tiên là phải yên tĩnh..."
Kỳ Dụ cứ nổi lên rồi lại chìm xuống trong nước, thở d ốc: "Trương... Ục ục..."
"Tĩnh, đó là cảnh giới lớn nhất của tâm cảnh."
"Cứu... lộc cộc lộc cộc..."
"Chỉ khi đạt được tĩnh, ngươi mới có thể cảm nhận được cảnh giới vô thượng của tâm cảnh."
"Ta mẹ nó... lộc cộc lộc cộc..."
"Chỉ khi đạt được tĩnh, ngươi mới có thể như ta, từ từ cảm thụ sự hòa hợp tuyệt mỹ của tâm cảnh."
"......"
"Thật tốt...... Chính là như vậy, không cần nói gì, từ từ thả lỏng, làm cho chính mình yên tĩnh."
"........."
Thế rồi, một canh giờ trôi qua.
Trương Giản Lan hoàn thành việc đả tọa, từ trong nước bước ra, khen ngợi nói: "Lần đầu tiên cùng ta tu hành, ngươi có thể không kêu lên một tiếng, thật sự không tồi."
Nói xong, ánh mắt mang theo một chút tán thưởng nhìn về phía Ái Kiếm của mình. Ban đầu hắn định khen ngợi Kỳ Dụ một câu, nhưng khi nhìn quanh, hắn phát hiện bên cạnh không còn bóng dáng ai. Chỉ có những vết móng tay hoa ngân ấn mà Kỳ Dụ đã từng dùng để giãy giụa trên tảng đá.
Trương Giản Lan đứng ngây người tại chỗ, một hồi lâu sau mới phản ứng lại: "Kiếm của ta đâu rồi?"