Edit: Min
Kỳ Dụ cho rằng cuốn 《Đạo Đức Tâm Kinh》 này có thể khiến hắn bình tĩnh, bởi vì đây là một phần không thể thiếu trong con đường tu luyện kiếm đạo.
Theo lý thuyết, Trương Giản Lan hoàn toàn có thể trở thành Tổ sư gia để được cung phụng. Không, thực ra, bất kỳ kiếm tu nào cũng nên làm như vậy.
Thế nhưng, vị đạo trưởng kia lại ngây ngô đến mức không cứu nổi, thậm chí còn ném cuốn sách mà hắn luôn kính trọng và tôn thờ như kinh điển của đạo pháp sang một bên.
Kỳ Dụ trợn tròn mắt, kinh hãi thốt lên: "Trương Giản Lan... Ngươi điên rồi sao! Ngươi dám ném bảo vật Tổ sư gia như vậy!"
"Thật mềm......" Đạo trưởng kia lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại hai chữ đó. Đôi mắt vàng mê ly khép hờ, không còn chút lý trí nào.
Kỳ Dụ không hiểu hắn đang nói cái gì mềm, hay mềm ở chỗ nào. Nhìn thân hình này, rõ ràng chẳng có mấy chỗ trông có thịt, ngoại trừ...... Có lẽ là phần mông có chút đầy đặn.
"..."
Kỳ Dụ hoảng sợ nghĩ: Hắn sẽ không coi trọng..... Mông của ta chứ?
Ngay lúc này, vị đạo trưởng kia đột nhiên thở gấp một cách đau đớn.
Điều này khiến Kỳ Dụ sợ đến mức run lên, vội vàng hướng về phía xà nhà mà điên cuồng gào thét: "Nghiêm Xán Xán, ngươi mau tới đây!"
Nghiêm Xán Xán đang trốn sau cây cột, run rẩy ló đầu ra với vẻ khó xử, nói: "Ân công, không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng hắn hiện giờ thật sự rất đáng sợ. Ta cũng rất hoảng sợ."
Kỳ Dụ tức đến mức muốn phát điên:
"Ngươi không phải là mị ma sao!"
Nghiêm Xán Xán tủi thân, vươn hai ngón trỏ chạm vào nhau, lí nhí nói:
"Người ta còn chưa tính là mị ma chính thức...... Lễ trưởng thành ta còn chưa làm xong đâu..."
Nói xong, hắn nhảy ra ngoài cửa sổ, vừa chạy vừa la lên: "Thế này đi, ân công, ngươi chịu đựng thêm chút nữa, ta sẽ lập tức đi tìm lão sư! Lão sư chắc chắn có thể trị được tên nam nhân này!"
Kỳ Dụ hoàn toàn sụp đổ, hét toáng lên:
"Nghiêm Xán Xán!!"
Nghiêm Xán Xán đã sớm chạy mất dạng, không để lại chút dấu vết nào.
Kỳ Dụ trong lòng chửi thầm hai tên mị ma hố người này cả vạn lần. Nhưng chửi thì chửi, trước mắt vẫn chưa thoát được củ "Khoai lang phỏng tay" Trương Giản Lan. Trong tình thế cấp bách, y buộc phải nghĩ cách khác. Ánh mắt y dừng lại trên cuốn Tâm Kinh bên cạnh.
Nếu cuốn kinh thư này quan trọng với Trương Giản Lan đến thế, thì nhất định nó đã khắc sâu trong ký ức của hắn. Liệu có thể niệm kinh để đánh thức hắn không?
Nghĩ vậy, Kỳ Dụ cố gắng đưa tay ra lấy cuốn kinh thư, lật mở trang sách rồi căng thẳng cất giọng niệm: "Tĩnh... Tĩnh tâm phương pháp, ở nơi tĩnh lặng mà suy nghĩ..... Tâm sáng như gương... Nhưng..... Nhưng thuận theo trời...... Bản tính con người lành thiện..."
Niệm được một nửa, y mang theo chút sợ hãi liếc nhìn Trương Giản Lan, muốn xem phản ứng của hắn ra sao.
Trương Giản Lan cuối cùng cũng không còn thở d ốc, nhưng bàn tay đang ôm chặt eo Kỳ Dụ vẫn không chịu buông ra. Hắn nửa khép hờ đôi mắt, nhìn chằm chằm Kỳ Dụ, như thể đang say mê ngắm thứ gì đó.
Kỳ Dụ trong lòng vui mừng khôn xiết, kinh ngạc nhận ra cuốn kinh thư này quả nhiên có tác dụng với hắn.
Vì vậy, y tiếp tục nhỏ giọng thì thầm:
"Giữ quy tắc chuẩn mực...... Dục niệm chìm nổi...... Không thể tùy ý buông thả..."
Không ngờ rằng, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, thao thao bất tuyệt của y mới chính là vấn đề lớn. Từ góc nhìn của Trương Giản Lan, chiếc lưỡi đỏ tươi như mật ngọt không ngừng chuyển động bên trong khiến người ta chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hầu kết của Trương Giản Lan khẽ di chuyển.
Kỳ Dụ như một Đường Tăng nghiêm túc, vẫn tiếp tục niệm kinh không ngừng.
Khi niệm xong một trang, y đưa tay ra định lật sang trang kế tiếp. Miệng không dám dừng lại, vẫn chăm chú lặp đi lặp lại lời giáo huấn trong Đạo Đức Tâm Kinh》, chỉnh sửa từng câu một:
"D ục vọng quá lớn, hại tâm hại thân, không thể nghĩ..... Không thể tưởng... Cũng không được niệm... Vọng... Vọng..."
Y ngừng lại.
Hả? Từ này đọc là gì đây?
Khi đang suy nghĩ thì bỗng nhiên một vật nào đó chạm vào môi y, như thể đối phương đã nhẫn nại rất lâu. Lực tiếp xúc mạnh mẽ, nhanh chóng xâm nhập, cuốn lấy đ@u lưỡi y, đồng thời một luồng khí nóng tràn vào trong miệng, Kỳ Dụ chưa kịp niệm xong kinh, cũng chỉ còn lại những tiếng r3n rỉ dễ nghe.
Trương Giản Lan giá trị hảo cảm +1
Trương Giản Lan giá trị hảo cảm +1
Trương Giản Lan giá trị hảo cảm +5
.....
Kỳ Dụ từ trước đến nay chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng bị ai hôn mạnh mẽ như vậy. Y sợ đến mức toàn thân cứng đờ, hai tay bất lực chộp lấy vai Trương Giản Lan, cố gắng đẩy ra.
Cũng giống như y, đối phương đây là lần đầu tiên hôn môi.
Cảm giác này, rõ ràng có thể cảm nhận được.
Đỉnh kia đột ngột tăng vọt, giá trị hảo cảm bỗng chốc lên cao, Trương Giản Lan hôn cuồng nhiệt, bỏng rát như lửa, gần như chiếm trọn hơi thở của Kỳ Dụ, như thể muốn nuốt chửng người, nhưng lại khiến đối phương ngẩn ngơ, cơ thể bỗng dưng nóng rực.
Tâm kinh......
Tâm kinh không thể dừng lại!
Trong khoảnh khắc quan trọng này, Kỳ Dụ vẫn không quên niệm trong lòng một câu tâm kinh. Lúc này, y chỉ có thể dựa vào tâm kinh để kéo lại lý trí của Trương Giản Lan.
Vì vậy, y vội vã tránh xa đôi môi của Trương Giản Lan, cái miệng nhỏ hổn hển thở ra, rồi niệm trong miệng một câu tâm kinh: "Dục nãi... Vẩn đục... Chi vật... Ta....."
Y niệm.
Trương Giản Lan như bị ma xui quỷ khiến, cúi đầu, dùng đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi Kỳ Dụ, nhưng lại không rời đi, dường như muốn lắng nghe từng chút một. Hơi thở nóng rực phả vào mặt Kỳ Dụ, khiến da y nổi đầy gai ốc.
Kỳ Dụ không dám ngừng, tiếp tục niệm: "Không thể tư... Không thể tưởng... Không thể thấy..." Nuốt vội một ngụm nước miếng, "Không thể niệm..."
Trương Giản Lan khẽ giật giật môi, tiếp theo lại nói một câu: "Không thể... Nghe..." Giọng nói của hắn khàn đặc, trầm thấp, vừa nghe đã khiến người khác run sợ.
Kỳ Dụ hoảng hốt.
Chỉ thấy Trương Giản Lan đứng yên, bất động.
Nhân cơ hội này, Kỳ Dụ định xoay người chạy trốn, nhưng lại bị Trương Giản Lan nắm chặt mặt, ép y quay lại, đ è xuống đất.
Không thể nghe? Không thể thấy? Không thể nghĩ, không thể niệm? Hắn bối rối, đầu óc hỗn loạn, không thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ cảm thấy đôi môi đỏ mọng trước mắt thật sự là quá quyến rũ, nhắc mãi cũng thấy say đắm.
Hắn cúi đầu muốn hôn.
Mỹ nhân dưới thân hắn bị doạ sợ đến mức run rẩy, bỗng nhiên biến thành kiếm, trong lúc không cẩn thận, thân kiếm lại cắt vào đầu lưỡi hắn.
Đầu lưỡi Trương Giản Lan chảy máu, máu từ khóe miệng hắn tràn ra, từng giọt rơi xuống thân kiếm Ngọc Hành, được Ngọc Hành hấp thụ vào trong kiếm.
Hắn đứng đó chống đỡ, mắt nhìn thanh kiếm, biểu cảm mơ màng.
Thanh kiếm này...... Có vẻ rất quen thuộc?
Đã gặp ở đâu rồi?
Suy nghĩ một lúc, đôi mắt hắn dần hồi phục một chút sáng suốt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ mơ hồ nhớ ra, đó là Ái Kiếm của hắn.
"Vợ của ta." Hắn lẩm bẩm.
Kỳ Dụ cười nhạo: "Vợ cái đầu ngươi!"
Khi hắn tỉnh táo lại, Ngọc Hành đã trốn vào vỏ kiếm mới, tự mình phong bế, dù có cố gắng thế nào cũng không thể rút ra được.
Thanh kiếm vẫn còn nóng.
Hắn có thể cảm nhận được qua vỏ kiếm.
Trương Giản Lan liếc nhìn căn phòng đầy hỗn loạn, nhíu mày, cảm thấy không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, mãi đến khi một làn gió thơm từ phía xà nhà thổi qua, hắn mới chợt nhớ lại.
Ký ức trở lại chỉ trong một khoảnh khắc, đồng tử hắn run lên.
Ngọc Hành kiếm trong tay ngày càng nặng, hắn nhìn thanh kiếm, rõ ràng chỉ có trọng lượng nửa cân, nhưng giờ phút này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng nặng nề, cánh tay cứng đờ đến mức không thể chịu nổi, trong chốc lát không biết phải làm thế nào.
"Lão sư, người như vậy ổn không?" Nghiêm Xán gãi đầu, khó hiểu hỏi, "Không phải người muốn ăn hắn sao? Giờ hắn không nhớ gì cả, chẳng lẽ chúng ta không nên chủ động quyến rũ hắn sao? Vì sao còn muốn cho hắn nhớ lại?"
Mạc Tiểu Lam nhìn chằm chằm vào Trương Giản Lan đang ngốc lăng, nở một nụ cười đầy bí ẩn: "Ngươi hiểu cái gì, chuyện này so với sách giáo khoa của tộc ta còn có ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều."
Nghiêm Xán Xán gãi đầu, vẫn không hiểu nụ cười của nàng có ý gì.
Mạc Tiểu Lam li3m môi, nói: "Dùng thanh kiếm đó để chăm sóc người này một chút, sẽ càng thêm ngon miệng."
Nghiêm Xán Xán vẫn không hiểu.
Cho đến khi Mạc Tiểu Lam lấy ra một cuốn sách 《Mỹ Thực Nấu Nướng Đại Pháp 》 ném cho hắn. Nghiêm Xán nghiêm túc lật qua hai trang, mắt sáng lên như thể vừa gặp được nguồn sáng, bừng tỉnh đại ngộ, nghiêm túc nói: "Quả nhiên tộc mị ma của chúng ta không có đạo đức!"
......
Sau khi Kỳ Dụ tự phong ấn mình trong vỏ kiếm thì ba ngày qua vẫn không có phản ứng.
Trong ba ngày này, Trương Giản Lan đã đến, đi đi lại lại trước thân kiếm Ngọc Hành, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi, cuối cùng không thốt lên được một lời.
Cùng lúc đó, hai tên mị ma đã gọi y vô số lần, nhưng y không phản ứng gì. Mãi cho đến khi bọn họ không biết từ đâu mang đến một con dê nướng, ngồi xổm trên xà nhà hỏi y có muốn ăn không.
Thanh kiếm mới có chút phản ứng: "Để lại cái chân, cảm ơn."
Nghiêm Xán gặm thịt dê, nói: "Ân công, ngươi lên đi, nếu chúng ta đi xuống sẽ dễ dàng bị phát hiện. Hơn nữa, bên ngoài đang tìm chúng ta."
Kỳ Dụ im lặng: "Thịt dê thơm như vậy, các ngươi tưởng mũi bọn họ là giả sao?"
Dù vậy, ngửi thật sự rất thơm.
Kỳ Dụ muốn ăn mà không thể, chỉ đành chờ Ngọc Hành kiếm hóa thành người. Mạc Tiểu Lam liếc nhìn y, nhận ra điều gì đó, liền hỏi: "Ngươi không phải là không biết cách hóa hình chứ?'
Kỳ Dụ giật mình: "Ngươi biết sao?"
Mạc Tiểu Lam ưu nhã phun ra một chút xương cốt, rồi ngồi xuống ghế dựa, nói: "Chúng ta ở một mức độ nào đó thì giống nhau, ngươi là kiếm linh cần phải hóa hình, còn mị ma cũng phải hóa hình mới có thể đi săn."
Kỳ Dụ: "Ta thật sự không biết làm sao để hóa hình tự do, vậy các ngươi làm thế nào hóa hình?"
"Này đơn giản." Nghiêm Xán tự tin giơ tay lên, "Ta có thể làm được! Ta đã thử qua rồi!"
Kỳ Dụ: "Vậy ngươi nói thử xem."
"Nói chung, chỉ cần năng lượng tích lũy đủ, là có thể đạt được hiệu quả đó." Hắn biến thành một làn sương mù bay xuống dưới, làm mẫu trước mặt Kỳ Dụ, "Ngươi nhắm mắt lại, nghiêm túc hòa hợp với ý niệm của bản thân, khi trong thần thức thấy được một tia sáng, chỉ cần hướng nó ôm lấy là được. Hóa hình không thể ngày một ngày hai thành công, lúc mới bắt đầu sẽ không dễ, cần phải luyện tập nhiều... Trước khi làm, ngươi có thể nghĩ về một câu khẩu quyết hay một cảm giác quen thuộc nào đó, lần sau thử lại sẽ dần dần hình thành quán tính. Lúc ta mới học cũng là như vậy."
Nói xong, hắn hô to: "Biến!"
Kỳ Dụ kinh ngạc nhìn, thấy Nghiêm Xán biến thành một nam nhân thanh tú, đang mỉm cười với y: "Ân công, ngươi thử xem."
"Ừm." Kỳ Dụ đứng trên mặt đất, làm theo lời của Nghiêm Xán, thử tập trung tinh thần, "Biến."
Ách... Không có phản ứng.
Kỳ Dụ thử vài lần nữa, nhưng vẫn không có phản ứng, tức giận mắng: "Mẹ kiếp, sao không biến đi!"
Sau đó...... Thay đổi.
Trở nên không thể hiểu được.
Kỳ Dụ hoá hình tại chỗ, không biết nói gì.
"Ân công, ăn dê đi." Nghiêm Xán bắt lấy một chân dê nướng, rồi mời Mạc Tiểu Lam ngồi xuống, ba người ngồi trên mặt đất, gặm thịt dê vui vẻ.
Chỉ một lúc sau, trên mặt đất đầy xương cốt.
Kỳ Dụ ăn được một nửa, không nhịn được hỏi: "Con dê này các ngươi lấy từ phòng bếp sao?" Y nhớ mấy ngày trước còn thấy con dê đó, chưa động vào.
Nghiêm Xán Xán lắc đầu.
Mạc Tiểu Lam nhếch chân nhỏ nói: "Từ khu đồng bằng đó bắt về, nơi đó có rất nhiều dê. Chúng ta giết rất nhiều, chọn ra con béo nhất."
Kỳ Dụ: "..."
Chợt cảm thấy miếng thịt dê trong miệng không còn thơm nữa.
Thục Sơn rất coi trọng sinh vật của lục địa, bọn họ giết dê như vậy, chắc chắn sẽ gây chú ý cho Thục Sơn. Không lạ gì khi lúc nãy có người đang truy tìm bọn họ.
Với hành động không kiêng nể này, sao lại không bị Thục Sơn phát hiện được?
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, Kỳ Dụ ngậm chân dê và quay đầu lại, thì thấy cánh cửa vừa vặn mở ra.
Trương Giản Lan với sắc mặt lạnh lùng xuất hiện ở cửa, sau lưng hắn còn đi theo hơn mười kiếm tu chấp pháp.
Kỳ Dụ nhìn về phía Trương Giản Lan, hai người đối diện ánh mắt, rồi tự giác lảng tránh, hai khuôn mặt đồng thời lộ ra vẻ xấu hổ kỳ lạ.
"Ngươi là tên trộm dê mà lại dám ẩn nấp trong Trường Sinh Lâu" Khó trách bọn họ lục tung khắp Thục Sơn vẫn không tìm thấy, một kiếm tu chỉ vào y, quát khẽ: "Đem y bắt lại!"
"Không...... Không phải......"
Đám kiếm tu hung hãn thật sự rất đáng sợ.
Kỳ Dụ vội vàng xua tay và lùi lại phía sau: "Không phải ta trộm con dê này....." Y chỉ về phía sau, định nói gì đó, nhưng khi quay lại, phát hiện phía sau trống không, không thấy người đâu.
Kỳ Dụ: "..... Cảm ơn các ngươi."
Vài kiếm tu giận dữ, cầm kiếm chuẩn bị tiến tới bắt y, nhưng bị Trương Giản Lan ngăn lại chỉ bằng hai chữ: "Ra ngoài."
Nhóm kiếm tu khó hiểu: "Kiếm Tôn, tên trộm dê này ngay trước mặt sao không bắt y đi?"
Trương Giản Lan lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ: "Y là kiếm linh của ta, chuyện này không cần người ngoài nhắc đến, ta sẽ tự xử lý."
Vì vậy, nhóm kiếm tu nhìn nhau, tuy không cam lòng nhưng vẫn nghe lời, rút kiếm rồi chuẩn bị rời đi.
Bọn họ vừa mới bước ra ngoài cửa.
Kỳ Dụ kích động đuổi theo: "Không, không phải ta trộm...... Các ngươi mau bắt ta đi! Ta không muốn ở lại với Trương Giản Lan!'
Mới vừa chạy tới cửa.
Cánh cửa bị một bàn tay lớn mạnh mẽ đóng lại.
Kỳ Dụ đứng cứng đờ, cơ thể bất động.
Trương Giản Lan cúi đầu, giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu y vang lên: "Chạy cái gì?"