Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 32: Chương 31



Edit: Min



 

Trương Giản Lan đột nhiên mở to mắt, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao.

 

Tay Kỳ Dụ cứng đờ giữa không trung.

 

Giờ phút này, đôi mắt vốn màu vàng của Trương Giản Lan đã biến thành đỏ thẫm, âm u như vực thẳm không ánh sáng, làm cho người ta cảm thấy rét run khi bị nhìn chằm chằm.

 

Tên này như thế nào mà tỉnh nhanh như vậy!

 

Kỳ Dụ cứng người, nắm chặt bình hoa trong tay, giọng run run giải thích:
"Trương Giản Lan... Ta... Ta chỉ muốn giúp ngươi thôi! Ta không có ý định tấn công ngươi đâu!"

 

Trương Giản Lan không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm y.

 

Tình huống này không đúng rồi! Hắn bình tĩnh đến đáng sợ!

 

Kỳ Dụ từ từ hạ bình hoa xuống, ánh mắt đầy lo lắng và thận trọng. Y không thể chắc chắn, liệu Trương Giản Lan có đang trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma hay không, nhưng màu đỏ trong mắt hắn thì không sai đi đâu được.

 

Theo những gì y đọc trong sách, kiếm tu tẩu hỏa nhập ma thường có đặc điểm đầu tiên là mắt đỏ, tiếp đó là bước vào giai đoạn cuồng loạn – mất kiểm soát, phá hoại điên cuồng.

 

Nhưng tại sao Trương Giản Lan lại bình tĩnh thế này?

 

Kỳ Dụ đánh liều vươn tay, khẽ quơ quơ trước mắt hắn, thử hỏi: "1 cộng 1 bằng mấy?"

 

Trương Giản Lan không trả lời.

 

Hắn chỉ cúi đầu, ánh mắt lướt qua thân mình, như đang kiểm tra những sợi dây thừng đang buộc chặt lấy hắn.

 

Dưới ánh nhìn đầy sợ hãi của Kỳ Dụ, hắn hơi dùng một chút lực. Ngay lập tức, sợi dây thừng vốn được buộc chặt, liền đứt thành từng đoạn một cách dễ dàng, rơi lả tả xuống giường.

 

Ầm!

 

Giây phút ấy, chân Kỳ Dụ như nhũn ra, suýt chút nữa ngã quỵ. Y run rẩy lùi về sau vài bước, cố gắng giữ thăng bằng, miệng lắp bắp: "Trương.... Trương Giản Lan, ngươi..... Ngươi bình tĩnh! Ta là  kiếm của ngươi! Ngươi ngàn vạn đừng nổi điên, ta không có làm gì đâu..."

 

Trương Giản Lan từ từ bước xuống giường, ánh mắt vẫn lạnh lùng và sâu thẳm. Hắn không nói gì, từng bước một tiến về phía Kỳ Dụ, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng áp lực kinh người.

 

Kỳ Dụ hoảng loạn lùi về sau, mãi cho đến khi lưng va vào tường, không thể lùi thêm được nữa.

 

Đôi chân dài của vị đạo trưởng kia dừng lại ngay trước mặt y.

 

Lúc này, tim Kỳ Dụ đập thình thịch như trống trận, đầu óc chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng biến trở lại thành kiếm. Nếu biến kịp, có lẽ còn thoát được kiếp nạn này. Dù gì Trương Giản Lan xưa nay chỉ nhận kiếm, không nhận người.

 

"Biến đi... Mau biến đi..." Kỳ Dụ thử đi thử lại, nhưng đều vô ích. Cảm xúc trong lòng gần như sụp đổ. Y thầm nghĩ, cơ chế của Ngọc Hành kiếm này đúng là kỳ quái vô cùng—lúc cần biến thì không biến, lúc không cần lại biến siêng năng hơn bất kỳ ai.

 

Ngay lúc ấy, một bàn tay lớn vươn xuống, ôm lấy eo y và nhấc bổng lên. Kỳ Dụ ngơ ngác, bị mang đi một cách dễ dàng, trợn to mắt nhìn Trương Giản Lan.

 

Vị đạo trưởng kia lúc này không hề có biểu hiện cuồng loạn, trái lại rất bình tĩnh. Nhưng bàn tay đang ôm eo Kỳ Dụ lại chậm rãi dịch xuống một chút, khiến Kỳ Dụ giật mình. Y vội đưa tay đẩy ng ực Trương Giản Lan ra.

 

"Trương Giản Lan?" Y kinh hoảng thất thố mở miệng.

 

Đạo trưởng không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn y.

 

Càng nhìn, Kỳ Dụ càng nhận ra sự bình tĩnh trong đôi mắt đó có gì đó không ổn. Hình như ẩn sâu trong ánh mắt ấy còn có một điều gì khác—phải chăng là một chút mê luyến?

 

Y rất hiếm khi nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt như vậy trong mắt Trương Giản Lan. Trước giờ, những ánh mắt này chỉ dành cho Ngọc Hành kiếm. Dù thái độ đối với y có phần cải thiện, nhưng ngoài miệng Trương Giản Lan vẫn luôn nhấn mạnh rằng kiếm linh chỉ là kiếm, không hơn.

 

Y biết trong lòng Trương Giản Lan chưa bao giờ thực sự coi mình là Ngọc Hành. Nếu không, làm gì có chuyện nhắc đến lý thuyết dung hợp kiếm linh? Trương Giản Lan chỉ đang ép mình chấp nhận hiện thực rằng, kiếm linh là một thực thể độc lập.

 

Thế nhưng giờ đây, hắn lại dùng ánh nhìn Ngọc Hành để nhìn y.

 

Cả người Kỳ Dụ nổi da gà, kìm nén hỏi: "Trương Giản Lan, ngươi vẫn còn ý thức chứ?"

 

Không nhận được câu trả lời.

 

Kỳ Dụ đành bỏ cuộc, đầu óc chỉ toàn nghĩ cách thoát khỏi Trương Giản Lan. Ngay lúc ấy, dường như có thứ gì đó chạm nhẹ vào nơi nhạy cảm của y.

 

Kỳ Dụ lập tức cứng đờ cả người.

 

Ánh mắt Trương Giản Lan liền thay đổi, để lộ một tia thích thú.

 

Nguyên nhân kiếm tu tẩu hỏa nhập ma thì có rất nhiều, không chỉ là một dạng duy nhất. Có người vì tình mà nhập ma, có người vì oán hận, cũng có người vì chấp niệm.

 

Trương Giản Lan lại hội tụ đủ cả hai.

 

Oán hận cùng chấp niệm.

 

Việc các đạo sĩ Tê Bá Đảo thực ra chỉ là chuyện nhỏ, không đến mức khiến Trương Giản Lan nảy sinh hận ý. Nhưng nỗi oán niệm vì Ngọc Hành kiếm suốt mười năm không nhận chủ lại khác—nó sâu sắc hơn nhiều.

 

Dù hiện giờ Ngọc Hành đã nhận chủ, nhưng trong ký ức của Trương Giản Lan vẫn không thể quên được quãng thời gian mười năm chịu đựng đó. Một ngọn lửa nhỏ âm ỉ đã châm ngòi cho một ngọn lửa lớn. Cuối cùng, Trương Giản Lan không thể khống chế được, tâm ma bắt đầu nảy sinh.

 

Tâm ma này không phải loại cuồng loạn.

 

Mà thuộc về dạng chấp niệm.

 

Hắn muốn Ngọc Hành.

 

Muốn đến mức không thể kiềm chế.

 

Khi Ngọc Hành có thể hóa thành hình người, hắn đã rất cẩn trọng, thậm chí mất rất lâu mới chấp nhận được sự thật ấy. Nhưng Ngọc Hành trong hình dáng con người lại thường vô tình để lộ những tư thái không hề đề phòng trước mặt hắn. Chính những khoảnh khắc ấy, tâm trí hắn không thể không lạc đi.

 

Nỗi khát vọng không dám thổ lộ ấy dần dần hóa thành tâm ma.

 

Mà tâm ma thì không giống hắn.

 

Tâm ma không sợ gì cả.

 

Trương Giản Lan cúi đầu, chậm rãi, mang theo một tia chấp niệm, định hôn lên đôi môi ngay trước mắt.

 

Hắn nghĩ: Môi này mềm mại biết bao, ta rất thích.

 

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách chỉ còn rất gần.

 

Đột nhiên, một chiếc bình hoa nện xuống. Chỉ nghe "Bốp—" một tiếng, vị đạo trưởng ngã xuống đất.

 

Tay Kỳ Dụ cầm mảnh vỡ bình hoa, đứng đó thở hổn hển, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt ngập tràn sợ hãi.

 

Hắn thật sự quá đáng sợ!

 

Hắn dám định hôn ta!!

 

Không thể để tình trạng này tiếp tục, phải mau chóng đưa tên này vào địa lao để hắn bình tĩnh lại. Nếu không, khi tỉnh lại, hắn muốn hôn mình lần nữa thì biết làm sao?

 

Kỳ Dụ tìm được một sợi dây thừng, buộc chặt Trương Giản Lan thêm một vòng.

 

Nhưng buộc xong lại là một vấn đề lớn: Làm sao khiêng được tên này xuống địa lao dưới đáy biển?

 

Dưới tình huống Trương Giản Lan hoàn toàn bất động, Kỳ Dụ không thể tự mình xoay xở. Không còn cách nào khác, y đành cầu cứu Tiểu Ái, vị trợ thủ vạn năng của mình.

 

"Tiểu Ái, Tiểu Ái, có cách nào để đưa Trương Giản Lan đi không?"

 

Tiểu Ái đáng yêu nhanh chóng hồi đáp: "Bản thể của Ngọc Hành kiếm nặng 500 cân, trọng lượng phân bổ đều ở hai bên. Nếu chủ nhân muốn khiêng nhân vật công lược, có thể biến trở về bản thể. Khi biến trở lại, cảm ứng bản thể sẽ mở rộng, giúp chủ nhân có thể sử dụng kỹ năng ngự kiếm phi hành."

 

"Ngự kiếm phi hành?" Câu này nghe có vẻ thú vị đấy.

 

Ngự kiếm phi hành, Kỳ Dụ chỉ từng thấy trong sách, lúc ấy đọc qua chỉ cảm thấy thật ngầu, thật phong cách của nhân vật chính. Bây giờ có thể tự mình thử nghiệm, nghĩ lại mà thấy thật sự rất phấn khích.

 

Kỳ Dụ thử biến trở về thành kiếm, làm thử vài lần nhưng không thành công. Cuối cùng, lần thử thứ mười, y cũng biến trở thành kiếm.

 

Tiếp đó, y thử dùng cách Tiểu Ái chỉ dẫn, cảm ứng bản thể của Ngọc Hành, khiến thân kiếm dài thon của mình mở rộng ra gấp sáu bảy lần. Cảm giác tức thì làm tinh thần y phấn chấn, các giác quan cũng trở nên rõ ràng hơn hẳn.

 

Y buộc Trương Giản Lan lên thân kiếm, rồi bay thẳng lên trời cao. Cảm giác phi hành thật sự rất k1ch thích, bay vòng quanh trên tầng mây rồi từ từ hạ xuống.

 

Đây là lần đầu tiên y bay cao như vậy kể từ khi biến thành kiếm.

 

Có vẻ như trong hình thái kiếm lớn này, y có thể bay lên cao vô hạn.

 

Một ý niệm kỳ quái chợt lóe lên trong đầu Kỳ Dụ, không biết, liệu có thể bay ra khỏi địa cầu hay không. Nếu có thể, y nhất định phải đi xem thử tầng khí quyển bên ngoài thế giới tiên hiệp sẽ như thế nào.

 

Tuy nhiên, khi vừa bay đến tầng mây, linh lực dường như không đủ.

 

Kỳ Dụ đành phải giảm độ cao và hạ xuống.

 

Lần phi hành này thật sự rất đã.

 

Nhưng y lại có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, cảm giác này không giống như trong tiểu thuyết mô tả?

 

Trong tiểu thuyết, ngự kiếm phi hành phải là một thứ rất mạnh mẽ, phải thật khốc liệt mới đúng.

 

Nhưng.....

 

Tại sao y cảm thấy mình như một cái tọa kỵ vậy?

 

Khi nhận thức được mình đang làm như một tọa kỵ, hình tượng của Kỳ Dụ bỗng trở nên khó mà hồi phục lại được. Lúc này, trong đầu y chỉ toàn nghĩ đến cảnh Trương Giản Lan cưỡi y, gọi: "Da da kiếm chúng ta đi!"

 

Cảm thấy rất phẫn nộ, Kỳ Dụ cố gắng lắc đầu, nhưng vẫn không thể ngừng suy nghĩ, muốn ném Trương Giản Lan xuống, nhưng rồi lại kìm nén được.

 

Việc trọng đại nhất lúc này: Y muốn về nhà còn phải dựa vào Trương Giản Lan.

 

Sau khi quyết định, y một đường chạy như bay.

 

Kỳ Dụ nhanh chóng bay đến cửa địa lao dưới đáy biển, rồi biến thành hình người, kéo Trương Giản Lan vào thang máy địa lao.

 

Kỳ Dụ tùy tiện mở một tầng lầu.

 

Thang máy từ từ khởi động.

 

Đích đến là tầng thứ bảy, nơi giam giữ của các tông sư.

 

Trời xui đất khiến, Kỳ Dụ vô tình đi vào, đúng lúc thấy trong phòng giam có hai gương mặt quen thuộc. Hai người đó đang cãi nhau, vừa thấy Kỳ Dụ bước vào, cả hai đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.

 

Liễu Tri Khanh kích động bước về phía cửa phòng, túm lấy thanh song sắt, hô lên: "Ngọc Hành! Ngươi tới thăm ta sao??"

 

Giang Hiện Chi bất ngờ lên tiếng: "Nhìn thế nào cũng chẳng giống đến thăm ngươi cả. Người bên cạnh còn đang dìu, ngươi đừng cố tình làm ngơ được không?"

 

Liễu Tri Khanh trừng mắt lườm Giang Hiện Chi một cái.

 

Giang Hiện Chi thức thời ngậm miệng, ôm thanh kiếm trong ngực rồi ngồi dựa một bên điều tức. Cả người hắn đầy vết thương do chịu hình phạt tàn khốc, nửa thân trên của hắn tr@n trụi, lưng phủ kín những vết roi đẫm máu.

 

Nghe Giang Hiện Chi nhắc nhở, lúc này Liễu Tri Khanh mới chịu nhìn người bên cạnh Ngọc Hành. Chỉ thấy bộ dáng Trương Giản Lan mềm yếu không có sức lực, dựa vào Ngọc Hành. Hắn trông như vừa chịu đựng một màn tra tấn khủng khiếp. Liễu Tri Khanh lập tức trở nên cảnh giác, toàn thân bừng bừng tinh thần.

 

"Ha ha... Quả nhiên là Thiên Đạo luân hồi!" Khuôn mặt Liễu Tri Khanh tràn đầy niềm vui như ăn Tết.

 

Hắn ta vui mừng hỏi Kỳ Dụ: "Ngọc Hành, tên vương bát đản này phạm phải tội gì mà bị đưa vào đây vậy?"

 

Kỳ Dụ lắc đầu: "Không phải phạm tội, mà là tẩu hỏa nhập ma."

 

Nghe vậy, cả hai vị tông sư đều kinh ngạc đồng thanh: "Tẩu hỏa nhập ma?!"

 

Quả nhiên, Trương Giản Lan tẩu hỏa nhập ma đối với Thục Sơn mà nói, chẳng khác gì một câu chuyện kinh hoàng.

 

Gương mặt Liễu Tri Khanh không còn nét vui mừng khi thấy người gặp họa nữa. Hắn ta nhìn chằm chằm vào luồng hắc khí tỏa ra từ người Trương Giản Lan, vẻ mặt phức tạp, sau đó nhíu mày hỏi: "Hắn làm sao mà tẩu hỏa nhập ma?"

 

Kỳ Dụ kể lại đầu đuôi sự việc.

 

Liễu Tri Khanh nghe xong liền bực bội: "Lại là mấy lão già ở Tê Bá Đảo kia. Tuy rằng, kiếm tu chúng ta thường tranh đoạt trong nội bộ, nhưng khi đối ngoại thì luôn đồng lòng đoàn kết."

 

Lúc này, hắc khí trên người Trương Giản Lan ngày càng nghiêm trọng. Hắn đã hoàn toàn mất ý thức, hắc khí quanh thân khiến cả nhà giam chìm vào băng giá, Kỳ Dụ hít thở thôi cũng phả ra sương lạnh.

 

"Không đúng lắm." Giang Hiện Chi nói, "Kiếm Tôn không thể nào vì mấy lão già đó mà tức giận đến mức tẩu hỏa nhập ma. Hắn đâu phải loại người tâm cảnh kém cỏi, việc nhỏ này làm sao ảnh hưởng được hắn?"

 

Liễu Tri Khanh bĩu môi: "Không chừng hắn là kẻ nhỏ nhen thì sao?"

 

Giang Hiện Chi: "Hắn có thể nhỏ nhen hơn ngươi chắc?"

 

Liễu Tri Khanh: "......"

 

Kỳ Dụ lắc đầu: "Ta cũng không biết. Dù sao lúc trở về, hắn đã như vậy rồi."

 

Giang Hiện Chi phức tạp lên tiếng: "Ngươi tốt nhất cứ nhốt hắn vào trước đã, sau đó quan sát từ từ."

 

Liễu Tri Khanh vẫn không yên tâm: "Ngọc Hành, ngươi cứ đá hắn một cái vào phòng giam rồi đứng ngoài, đừng chạm vào nhiều. Tẩu hỏa nhập ma thường không nhận ra thân thích, lỡ hắn làm ngươi bị thương thì sao?"

 

"Không sao đâu."

 

Kỳ Dụ đỡ Trương Giản Lan vào một phòng giam trống, đặt hắn nằm trên chiếc giường sắt rồi lấy chìa khóa chuẩn bị rời đi.

 

Đó là một xâu chìa khóa lớn. Tuy rằng mỗi chìa đều có số khắc rõ ràng, nhưng tìm đúng chiếc cho từng phòng giam đơn lẻ lại mất thời gian. Kỳ Dụ loay hoay tìm đúng chiếc chìa khóa cho căn phòng này. Khi vừa định khóa cửa, một bàn tay giận dữ đột nhiên thò ra từ khe cửa, nắm chặt cánh tay y kéo mạnh vào trong.

 

"A a a!!" Kỳ Dụ hét lên kinh hãi.

 

Cùng lúc đó, Liễu Tri Khanh cũng kêu lên: "Ngọc Hành!!"

 

Kỳ Dụ hoảng hốt, miệng bị che lại, sau lưng truyền đến một tiếng thở nặng nề, âm thanh giận dữ của Trương Giản Lan vang lên bên tai y, thổi qua làn hơi nóng: "Vợ của ta muốn đi đâu?"

 

Kỳ Dụ nói không nên lời, chỉ có thể ấp úng:"Ta ta ta....."

 

Trương Giản Lan dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Liễu Tri Khanh, lại nhìn xuống thanh kiếm trong ngực, càng nghĩ càng căm hận. Lửa giận trong lòng hắn bốc lên, bước tới, đẩy mạnh Kỳ Dụ vào song sắt của nhà giam, nói: "Vợ của ta, vì sao ngươi cứ luôn nhớ thương một phế vật vô dụng như thế? Ta đã dùng máu của mình nuôi dưỡng ngươi mười năm, mà ngươi không ăn một giọt. Giờ phế vật này gọi ngươi một tiếng, ngươi lại chạy theo."

 

Trương Giản Lan rít lên, giống như một con thú hoang đang phát cuồng.

 

Kỳ Dụ sợ hãi, cảm giác như đang gặp phải một trận thiên tai, lông tóc dựng ngược.

 

Hu hu hu, Trương Giản Lan tẩu hỏa nhập ma thật sự rất đáng sợ.

 

Hắc khí trên người Trương Giản Lan ngày càng dày đặc, đến mức không thể nhận diện rõ hình dạng người.

 

Kỳ Dụ bị hắc khí lạnh lẽo bao trùm, run rẩy không ngừng.

 

Liễu Tri Khanh trợn tròn mắt: "Ngọc Hành!!"

 

"Câm miệng!" Trương Giản Lan khẽ quát một tiếng, giọng nói vốn trầm thấp bỗng vang lên như tiếng gầm của sư tử.

 

Những người trong nhà giam đều bị chấn động, bọn họ nhìn thấy Trương Giản Lan nhìn chằm chằm vào Liễu Tri Khanh với ánh mắt đầy thù hận: "Ngươi mà dám gọi vợ của ta một tiếng nữa, ta sẽ rút lưỡi ngươi ra!"

 

Giang Hiện Chi vội vã kéo Liễu Tri Khanh vào trong, thấp giọng nói: "Đừng làm hắn tức giận. Rõ ràng, Kiếm Tôn vì thanh kiếm mà tẩu hỏa nhập ma. Hắn hiện giờ đã hoàn toàn bị tâm ma chiếm giữ, nếu ngươi k1ch thích hắn lúc này, có thể cả hai chúng ta đều phải chết cùng thanh kiếm này."

 

Liễu Tri Khanh không cam tâm: "Nhưng Ngọc Hành vốn là kiếm của ta!"

 

Giang Hiện Chi: "Ngươi còn dám nói nữa? Kiếm Tôn đã lấy máu để nhận chủ cho thanh kiếm này mười năm mà vẫn không có tin tức. Cả hai chúng ta đều biết chuyện này. Hiện giờ trong lòng hắn đầy oán hận, có thể muốn nuốt sống ngươi ngay."

 

"Nói bậy! Ngọc Hành vốn là kiếm của ta, lúc trước chúng ta quyết đấu sinh tử chỉ là ta sơ suất để hắn thắng mà thôi!"

 

Liễu Tri Khanh nhất quyết không nghe, đẩy Giang Hiện Chi ra, lao về phía song sắt, xoay tay làm một động tác vẽ phù, sau đó dùng máu mình để tạo ra một lá phù, đưa cho Kỳ Dụ đang bị đè trên song sắt, nói: "Mau dán lá phù này lên ngực hắn, tạm thời phong ấn lực hành động của hắn."

 

Kỳ Dụ nhìn thấy lá phù, phảng phất như thấy được cứu tinh. Bàn tay nhỏ của y run rẩy vươn ra ngoài song sắt, muốn nhận lấy lá phù. Ai ngờ, bàn tay nhỏ ấy bị một bàn tay to lớn với gân xanh chằng chịt chặn lại giữa chừng.

 

Kỳ Dụ đau đến hừ khẽ một tiếng: "A...."

 

Âm thanh trầm thấp lại nguy hiểm của Trương Giản Lan vang lên bên tai y, ngữ khí chứa đựng sự oán hận sâu sắc: "Tại sao vậy? Ngọc Hành...... Ta có điểm nào kém hơn hắn? Vì để có được ngươi, ta không tiếc sinh tử, luyện đến kiếm thuật mạnh nhất trên đời..... Vì chứng minh với ngươi, ta đánh bại tất cả, trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm...... Nhưng tại sao? Vì sao ngươi trước sau vẫn không chịu thật lòng nhận ta là chủ? Ngươi nói cho ta, vì sao?"

 

"Ta không phải đã nhận chủ rồi sao!" Kỳ Dụ kêu lên, nhưng giọng nói của y không lọt vào tai người kia.

 

Trương Giản Lan đã hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Trong đầu hắn chỉ vang lên những tiếng vọng từ mười năm oán hận tích lũy, hình thành duy nhất một ý niệm: Đoạt lại Ngọc Hành.

 

Kỳ Dụ cố gắng rút tay lại, nhưng không thể. Bàn tay to kia cảm nhận được ý định chạy trốn, liền càng thêm xiết chặt. Những ngón tay thô ráp của Trương Giản Lan luồn vào khe tay của Kỳ Dụ, gắt gao giữ lấy, lực đạo mạnh mẽ gần như bóp méo cả bàn tay nhỏ bé của y.

 

"Trương...... Trương Giản Lan..... Đau... đau quá..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Dụ nhăn lại vì đau đớn.

 

Nhưng Trương Giản Lan đang bị tâm ma khống chế, hoàn toàn không nghe thấy gì.

 

Hắn chỉ lặp đi lặp lại những lời oán hận: "Ta cả đời này chỉ cần Ngọc Hành. Nếu có ai dám đoạt đi Ái Kiếm...."

 

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn hướng thẳng về phía Liễu Tri Khanh, như hạ một lời cảnh cáo cuối cùng: "Ta sẽ lột da rút gân kẻ đó, đem hắn nuôi dưỡng làm chất dinh dưỡng cho vợ của ta."

 

Liễu Tri Khanh, người từ trước đến nay chưa từng e sợ Trương Giản Lan, giờ đây không thốt nổi một lời, chỉ có thể đứng nhìn Kỳ Dụ bị hắn áp chế đầy đau đớn.

 

Kỳ Dụ khó nhọc ngẩng đầu, nhìn lên vị đạo trưởng đang áp chế mình. Y run giọng nói: "Ngươi... ngươi nói đúng... Ta là của ngươi... Trương Giản Lan, ta là của ngươi..."

 

Trong lòng Kỳ Dụ chỉ nghĩ đến việc sống sót, y đành phải chịu thua trước. Hy vọng lời nhận thua này có thể khiến vị đạo trưởng tẩu hỏa nhập ma kia nguôi ngoai phần nào.

 

Nghe được câu nói này, Liễu Tri Khanh như bị giáng một cú cảnh cáo mạnh mẽ.

 

Đôi mắt ngập sát ý của đạo trưởng dần dần dịu đi, thay vào đó là một tia hưng phấn. Hắn cúi đầu tới gần, Kỳ Dụ muốn tránh, nhưng lại bị bàn tay còn lại của hắn khống chế cằm, không thể trốn thoát, chỉ có thể bị ép nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực đầy điên cuồng của hắn.

 

Người này quả thật còn đáng sợ hơn cả lần trước khi uống lầm thuốc.

 

"Vợ của ta vừa mới nói gì?" Trương Giản Lan hỏi.

 

Kỳ Dụ nuốt khan, run rẩy đáp: "Ta nói... Ta là kiếm của ngươi."

 

Trong lòng thầm nghĩ: Người này tẩu hỏa nhập ma, những lời giải thích bình thường hắn nghe không vào, nhưng kiểu câu này lại lọt tai rõ ràng đến lạ.

 

Kỳ Dụ cứ tưởng sự chịu thua của mình có thể khiến hắc khí quanh người Trương Giản Lan tiêu tán một chút, nhưng ai ngờ, hắc khí ấy lại càng dày đặc hơn. Y còn chưa kịp phản ứng thì trên môi đã cảm nhận một thứ nóng bỏng ép xuống, mạnh mẽ như bão tố cuốn lấy y, không chút do dự nuốt chửng cả người y.

 

"Trương..... Ta...."

 

Kỳ Dụ giãy giụa kịch liệt, đôi tay cố sức đẩy người kia ra, nhưng hoàn toàn vô ích. Thân hình của Trương Giản Lan vững như sắt thép, không nhúc nhích chút nào, mà chính y lại bị áp đảo xuống nền đất.

 

Bàn tay to lớn kia cởi từng lớp dây lưng của Kỳ Dụ, môi thì trượt dần xuống xương quai xanh.

 

Kỳ Dụ hoảng loạn đến cực độ, hét lớn: "Trương Giản Lan, ngươi điên rồi à!!"

 

Tiếng hét mang theo một tia nức nở, nghe ra là sự sợ hãi thật sự.

 

"Trương Giản Lan, ngươi......" Lời chưa kịp dứt đã bị chặn lại. Đôi môi kia lại phủ xuống, lưỡi xâm chiếm toàn bộ khoang miệng, cuốn lấy ý thức của y, khiến y không còn phân biệt được mình đang ở đâu.

 

"Ngọc Hành!!"

 

Tiếng hét của Liễu Tri Khanh vang lên như sấm, đôi tay điên cuồng lay động song sắt: "Buông Ngọc Hành của ta ra!!"

 

Đôi mắt hắn ta đỏ lên vì giận dữ nhưng không có cách nào. Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Giản Lan sỉ nhục Ái Kiếm của mình, ép Ái Kiếm đến mức như sắp bật khóc.

 

Trương Giản Lan nghe thấy tiếng của Liễu Tri Khanh thì ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực như máu nhìn về phía hắn. Lúc này, ánh mắt hắn không còn vẻ chính trực mà tràn đầy sự tà ý, rõ ràng là đang khiêu khích.

 

Giang Hiện Chi đứng bên cạnh nhìn mà lắc đầu, vỗ vai Liễu Tri Khanh đồng cảm, nhẹ giọng an ủi: "Đừng hét nữa, vô ích thôi..... Hắn đang làm chuyện với kiếm linh của mình, không tính là trái đạo luân lý. Hơn nữa, ngươi thua hắn quá xa. Ngươi xem hắn, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể mạnh mẽ tái chiến trăm hiệp. Nhìn lại ngươi, chỉ riêng điểm này thôi đã không bằng rồi."

 

Liễu Tri Khanh quay đầu lại, quát gọn một tiếng: "Cút!!"

 

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một tiếng "Ầm" vang lên. Cả hai cùng nhìn lại, chỉ thấy Kỳ Dụ quá căng thẳng, biến thành một thanh kiếm dưới thân Trương Giản Lan. Đồng thời, lưỡi kiếm sắc bén cũng để lại một vết cắt trên môi dưới của hắn.

 

Môi dưới của Trương Giản Lan bắt đầu rỉ máu.

 

Liễu Tri Khanh thấy vậy thì vô cùng hả hê, lớn tiếng hô: "Tốt lắm, Ngọc Hành! Nhân cơ hội này, chém phế hắn đi!!

 

Kỳ Dụ cũng muốn tự bảo vệ bản thân, nhưng với thân phận là kiếm nhận chủ, y không thể  dưới tình huống có ý thức mà gây tổn thương cho chủ nhân của mình trong hình thái kiếm. Việc vừa rồi vô tình làm tổn thương Trương Giản Lan cũng chỉ là hành động ngoài ý muốn.

 

May mắn thay, y đã biến trở lại thành kiếm.

 

Trương Giản Lan dù có điên cuồng đến đâu, chắc chắn cũng không làm gì quá đáng với một thanh kiếm, đúng không?

 

Đang tự trấn an, Kỳ Dụ bỗng nhìn thấy đạo trưởng cúi đầu, thè chiếc lưỡi đỏ nóng của mình, nhẹ nhàng li3m dọc từ chuôi đến mũi kiếm Ngọc Hành. Động tác của hắn không chỉ đầy cuồng dã mà còn mang theo cảm giác hoàn toàn phi lý, như một lưỡi dao cắt ngang qua tâm trí của Kỳ Dụ.

 

Thân kiếm của Kỳ Dụ run lên dữ dội.

 

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Trương Giản Lan vang lên: "Biến trở về."

 

Kỳ Dụ muốn khóc thét: Ta không muốn! Ngươi đúng là kẻ bi3n thái, tránh xa ta ra!

 

Nhưng Trương Giản Lan vẫn tiếp tục li3m dọc thân kiếm, động tác ngày càng mạnh bạo. Thân kiếm Ngọc Hành trở nên nóng rực, từng đợt run rẩy bất lực trước sự tấn công của chiếc lưỡi đó. Cuối cùng, Kỳ Dụ không thể chịu đựng thêm nữa, buộc phải biến trở lại thành người.

 

Lúc y trở lại hình dạng con người, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như máu. Cả người toát ra một làn khói trắng nhàn nhạt, sau một lúc lâu, mới phun ra hai chữ: "Biến...... Bi3n thái......"

 

Nhưng vừa dứt lời, môi của y lại bị lấp kín bởi một nụ hôn mạnh mẽ khác, mọi lời mắng chửi đều bị cắt ngang.

 

"Thịch thịch thịch—"

 

Bên kia trong phòng giam, Liễu Tri Khanh đang đập đầu vào tường không ngừng.

 

Giang Hiện Chi thấy vậy liền bước tới vỗ vai an ủi: "Liễu ca ca, ngươi bình tĩnh một chút. Nếu đập hỏng tường, chúng ta ra ngoài còn phải đền."

 

Đúng lúc này, bên phía Kỳ Dụ vang lên tiếng hét lớn: "Đau!!!"

 

Cả hai quay đầu nhìn, chỉ thấy Trương Giản Lan đờ người ra tại chỗ, đồng thời Kỳ Dụ dưới thân hắn đã biến thành khối sắt, từ đầu đến chân cứng rắn như thép, trọng lượng lên đến 500 cân.

 

Trương Giản Lan vẫn đang bốc hỏa, cố gắng vươn tay chạm vào khuôn mặt của Kỳ Dụ. Hắn đầy vẻ không cam lòng, nhưng cũng không thể tìm ra cách phát ti3t cơn giận, đành thở hổn hển gọi: "Vợ của ta.... Vợ của ta... Quan tâm ta được không?"

 

Tiếng gọi vợ của ta ấy lặp đi lặp lại suốt nửa canh giờ.

 

Không biết bao lâu sau, một tia thanh tỉnh cuối cùng lóe lên giữa đôi mày của Trương Giản Lan, hắc khí quanh người hắn bắt đầu tiêu tán. Hắn ngẩn người ngồi dậy, bóp trán, cả người rơi vào trạng thái hoang mang tột độ.

 

Hắn chợt nhận ra môi mình đau đớn khác thường.

 

Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ vang lên: "Trương Giản Lan, ngươi đúng là súc sinh!"

 

"......" Đạo trưởng nghe được thanh âm chậm rãi mở to mắt, có chút phản cảm, nhưng khi nhìn thấy khối sắt 500 cân trên mặt đất, khiếp sợ ra tiếng, "Vợ của ta!?"

 

Khối sắt này trông nhếch nhách, quần áo lộn xộn, trên cổ, xương quai xanh, thậm chí đến cả đùi, toàn là những vết dấu hôn mới tinh.

 

Trương Giản Lan như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, đồng tử co rút lại.

 

Hắn bước đến gần Kỳ Dụ, đôi mắt lộ vẻ hoảng loạn, tay khẽ nâng lên che lấy trán, thanh âm run rẩy không thể tin nổi: "Ta....... Ta vừa làm cái gì?"

 

Hắn trông như hoàn toàn mất phương hướng, không biết phải làm sao.

 

Kỳ Dụ còn đang duy trì trạng thái cứng đờ như cục sắt, cả người không thể nhúc nhích. Khóe mắt y phiếm nước mắt, giọng nói đầy uất ức và phẫn nộ:
"Ngươi nói xem! Đồ bi3n thái..."

 

Y khóc rấm rứt, giọng nói nghẹn ngào: "Mẹ ơi, con muốn về nhà! Huhuhu... Cái nhiệm vụ quái quỷ này, con không làm nữa!!"