Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 38: Chương 37



Edit: Min



 

Ngọc Kinh Thành.

 

Kỳ Dụ lang thang ở đây đã hai ba ngày, chỗ nào cũng đi qua, vừa đi vừa quan sát các quầy hàng ven đường, xem người ta bán gì, có thứ gì thú vị.

 

Bởi vì trong túi chẳng có bao nhiêu tiền, y chỉ dám nhìn mà không dám mua, cũng may y là kiếm linh, không cần ăn uống như người thường, nếu không, giờ đã đói lả ra rồi.

 

Hôm nay, y ngẫu nhiên bước ngang qua một con phố.

 

Trên đường, những người bán hàng rong thi nhau mời chào, tiếng hét vang khắp nơi. Trong muôn vàn tiếng hét ấy, có một giọng nói đặc biệt trong trẻo và thoát tục khiến cho y chú ý: "Đoán mệnh đây! Không chính xác thì ta làm con cho ngươi!"

 

Kỳ Dụ hiếu kỳ liền quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói. Y thấy một lão đạo sĩ mặc áo choàng vàng cũ kĩ, ngồi thu mình trong một góc. Trước mặt lão là một bàn đoán mệnh, bày biện đủ loại dụng cụ như la bàn, bút, giấy, nhìn qua có vẻ rất chuyên nghiệp, giống như một người thật sự biết nghề.

 

Kỳ Dụ tiến lại gần, ngồi xuống, hỏi: "Phí bao nhiêu?"

 

Y thật ra không thực sự muốn đoán mệnh, chỉ là mấy ngày nay không có việc gì làm, muốn tìm chút thú vui. Quan trọng hơn, y tò mò muốn xem thử cái giọng vừa thách thức vừa đùa cợt kia sẽ nói gì.

 

Lão đạo nghe hỏi, liền vỗ bàn, tự tin đáp: "Đoán chuẩn thì lấy trăm văn, không chuẩn thì không lấy xu nào."

 

Kỳ Dụ hoài nghi nheo lại mắt: "Ông tự tin như vậy à?"

 

Lão đạo giơ tay vuốt chòm râu, nói: "Lão đạo ta đoán mệnh đã 20 năm, chưa từng có ai nói là không chuẩn. Điều này, tự tin vẫn phải có chứ."

 

Kỳ Dụ đưa tay nhỏ ra: "Vậy ông tính thử cho ta xem."

 

Lão đạo lắc đầu, đẩy tay y về: "Lão đạo đoán mệnh không xem tay hay tướng số." Nói rồi, lão lấy ra một tờ giấy trắng cùng cái bút lông, rồi đưa cho Kỳ Dụ, "Đến đi, tiểu hữu, cứ tự nhiên vẽ gì đó lên đây."

 

Lão đạo này, quả thật rất thích chơi trò này.

 

Kỳ Dụ nhận lấy bút, nhìn tờ giấy trong chốc lát không biết vẽ gì, tâm tư bắt đầu hoài nghi, có lẽ lão có mưu đồ gì đó, thế là y đưa bút ngược lại cho lão, nói: "Nếu ông giỏi thế, vậy ông vẽ đi."

 

Lão đạo cũng lần đầu thấy có người đưa bút lại cho mình, lập tức cười, vẻ mặt hứng thú, nhận bút rồi nói: "Được thôi. Vậy lão sẽ nhìn trộm một chút nhân sinh của tiểu hữu này!"

 

Nói rồi, lão nhắm mắt lại, trầm tư một lát, sau đó cầm bút vẽ lên tờ giấy một con số 0 mượt mà đầy đặn.

 

Nhìn thấy số 0 này, Kỳ Dụ nhíu chặt mày, trong lòng có cảm giác lão đạo này có vẻ không tôn trọng mình, sau đó, lại thấy lão vẽ thêm một đường thọc xuyên qua số 0, tạo thành một số 1 to lớn và thô ráp.

 

Số 1 này, dưới ngòi bút đi xuống, thọc vào rất mạnh mẽ, nhanh chóng và tàn nhẫn, khiến cho đồng tử của Kỳ Dụ chấn động.

 

Lão đạo vẽ xong, ném bút đi, mặt đầy vẻ phức tạp rồi nói: "Tiểu hữu, đây là đại hung hiện ra đấy!"

 

Cái này thọc xuyên qua rồi, không phải là đại hung sao?

 

Hơn nữa, Kỳ Dụ cảm thấy một sự ngột ngạt khó tả, như thể sự bi thảm đó chính là mình. Gương mặt Kỳ Dụ tối sầm, chống trán: "Lão đạo này..."

 

"Ai —— tiểu hữu đừng vội." Lão đạo nghiêm túc chỉ vào hình vẽ trên giấy, rồi giải thích nghiêm trang, "Đây là bao dung vạn vật chi viên. Chứng minh tính cách của tiểu hữu khá tốt, có thể bao dung mọi thứ, chỉ là vận xui một chút, nhưng nhìn tổng thể vẫn là tốt."

 

Kỳ Dụ nói: "Vận xui thì ta đồng ý."

 

Lão đạo chỉ vào số 0 và số 1 lại nói: "Số 1 này là tai họa đang đến. Dựa vào hình vẽ này, tiểu hữu sắp gặp phải tai ương huyết quang. Dám hỏi, gần đây tiểu hữu có phải bị vận rủi hung hãn quấn lấy không?"

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Kỳ Dụ đứng thẳng người, thầm nghĩ lão đạo này cũng có chút bản lĩnh, đến cả việc y bị Trương Giản Lan quấn lấy mà cũng có thể đoán ra, vì vậy, y tỏ ra tôn trọng hơn, nói: "Ông đoán không tồi, gần đây ta xác thực bị người khác quấn lấy, mà người đó đúng là rất hung dữ. Ông có cách nào giải quyết không?"

 

Lão đạo đáp lại hai chữ: "Vô giải."

 

Kỳ Dụ: "......"

 

"Có điều, không cần hoảng" Lão đạo lấy ra một chiếc túi tiền buộc kín, "Cầm lấy chiếc túi này. Khi gặp tai ương thì mở ra, nó có thể tạm thời bảo vệ mạng sống của ngươi."

 

Lão đạo nói với vẻ bí ẩn.

 

Kỳ Dụ nhận lấy chiếc túi, định mở ra, nhưng bị lão đạo ngăn lại: "Hiện tại không thể mở ra, chưa tới thời cơ đâu. Nếu mở ra trước, sẽ mất đi hiệu lực. Đợi khi thời cơ đến thì mới mở."

 

Kỳ Dụ nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Có thu phí không?"

 

Lão đạo vỗ vỗ tấm biển nhỏ bên cạnh: "Đoán mệnh không chuẩn thì không thu phí, nhưng túi gấm này là có phí. Mỗi cái 50 văn, tiểu hữu nếu không ngại thử xem, đảm bảo có thể tránh được tai họa."

 

50 văn một cái? Quá đắt rồi. Nếu ở Thục Sơn, 50 văn có thể chẳng là gì, vì nơi đó tài nguyên phong phú, Trương Giản Lan dễ dàng cho y một túi tiền trị giá cả ngàn văn.

 

Nhưng ở thế gian, số tiền này thật sự không nhỏ.

 

Hiện tại trong túi Kỳ Dụ chỉ còn 500 văn, nếu mua chiếc túi gấm này thì phải mất tận hai tháng mới kiếm đủ tiền.

 

Đoán mệnh thấy y do dự, tiếp tục thúc giục: "Tiểu hữu, tận dụng thời cơ đi, chúng ta gặp nhau là có duyên, nếu bỏ qua cơ hội này, có thể sẽ không còn nữa đâu."

 

Kỳ Dụ lắc đầu: "Thôi, ta vẫn là từ bỏ đi."

 

Lão đạo vội vàng giữ chặt y lại: "Đừng vội, ta giảm giá cho ngươi, thu 20 văn thôi, ngươi cứ mang về dùng thử. Nếu thấy hiệu quả, sau này quay lại tìm ta."

 

20 văn, tạm chấp nhận, coi như mua thử chơi chơi.

 

Kỳ Dụ không chần chừ, quyết định mua. Y nắm chặt túi gấm trong tay, vừa thưởng thức vừa cảm thấy, dù không tin vào lời nói của lão đạo, nhưng vẫn tò mò về món đồ này. Bởi vì qua lớp vải dệt, y có cảm giác như đang sờ vào một vật gì đó chuyển động, cảm giác thật kỳ lạ.

 

Kỳ Dụ càng thêm tò mò, muốn biết bên trong là gì.

 

Khi y vừa định mở túi ra, đột nhiên có ai đó đụng phải y một cái, làm chiếc túi gấm rơi xuống. Kỳ Dụ quay đầu nhìn, chỉ thấy một khất cái ăn mặc tả tơi, khuôn mặt đầy bụi bặm, đang vội vã chạy trốn về phía xa.

 

Kỳ Dụ nhìn theo hướng người khất cái chạy trốn, hắn ta không hề quay lại, cũng chẳng xin lỗi, chỉ lướt qua đám đông rồi biến mất vào đó. Kỳ Dụ còn chưa kịp phản ứng thì đã có một người dùng cây gậy trúc nhẹ nhàng gõ vào người y, giọng nói trẻ trung vang lên: "Phiền ngài nhường một chút."

 

Kỳ Dụ quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên cũng ăn mặc tả tơi, đứng ngay bên cạnh mình. Cậu ta cầm một cái kẹp than, trên lưng còn đeo một chiếc bao tải to lớn, căng phồng.

 

Thiếu niên nhanh nhẹn dùng kẹp than nhặt chiếc túi gấm mà Kỳ Dụ làm rơi, rồi ném vào bao tải sau lưng.

 

Nhìn cảnh tượng này, Kỳ Dụ lập tức nhận ra thiếu niên là người nhặt rác.

 

Túi gấm mua với giá 20 văn chưa kịp mở ra đã bị nhặt đi, Kỳ Dụ vội vàng nói: "Này, này, này! Cái đó là của ta, ta làm rơi đấy!"

 

Thiếu niên siết chặt bao tải trong tay, nhìn Kỳ Dụ rồi nói: "Tất cả đều rơi dưới đất, lại không có viết tên của ngươi. Ngươi làm sao chứng minh là của ngươi?"

 

"Nhưng đó chính là của ta!" Kỳ Dụ chỉ vào con hẻm nhỏ phía xa, nơi mà trước đó y vừa mới đoán mệnh, "Ta vừa ở đó đoán mệnh, chính lão thầy bói đã cho ta cái túi đó. Nếu không tin, ngươi theo ta qua đó hỏi thử."

 

Thiếu niên nhặt rác nhìn qua rồi hỏi: "Đoán mệnh gì? Sao ta không thấy gì cả?"

 

Nghe vậy, Kỳ Dụ vội vàng nhìn kỹ một lần nữa, nhưng khi quay lại nhìn, con hẻm nhỏ đã không còn bóng người, lão đạo đoán mệnh cùng cái sạp hàng cũng biến mất không dấu vết. Kỳ Dụ ngẩn người, một phút trước thôi, mọi thứ còn rõ ràng vậy mà giờ chẳng thấy ai đâu.

 

Một cảm giác không lành bỗng dâng lên trong lòng y.

 

Kỳ Dụ nhanh chóng quay sang nhìn xung quanh, liền phát hiện thiếu niên nhặt rác cũng đã biến mất. Tất cả mọi thứ, những tình tiết quen thuộc, bỗng chốc trở nên mơ hồ, như thể y đang bước vào một kịch bản sai lạc.

 

Kỳ Dụ lập tức phản ứng lại, vội vàng sờ túi tiền của mình: Túi tiền cũng không còn!

 

Mẹ nó! Hóa ra là một màn lừa đảo tập thể!

 

.....

 

Miếu hoang.

 

Một đám thiếu niên tụ tập quanh lửa trại, bàn tán về chiến lợi phẩm thu được hôm nay.

 

Lục Ôn Hiểu cởi bộ đồ đạo sĩ giả, tháo xuống bộ râu giả, rồi lấy ra 20 văn tiền từ trong túi, nói: "Hôm nay gặp một tên nam nhân, ta chỉ nói vài câu, liền đưa tiền cho ta mà không chút do dự. Có điều, bộ dáng của y cũng khá xinh đẹp."

 

Thẩm Tinh Trầm từ trong bao tải lấy ra những món đồ nhặt được hôm nay, kiểm tra một lượt rồi nói: "Lừa thì lừa, không cần phải bàn tán về người ta làm gì. À, đúng rồi, ngày mai chúng ta đem mấy món này đi tiệm tạp hóa đổi lại, có thể đổi được chút tiền. Ta vừa mới đếm qua, tiền thuốc cho muội muội đủ rồi. Nhưng vé thuyền đi Thục Sơn còn thiếu chút nữa, cần thêm chút thời gian mới gom đủ."

 

Lúc này, từ ngoài miếu có một tiểu cô nương dịu dàng bước vào, trong tay ôm vài cái màn thầu còn nóng hổi, đưa cho từng người một: "Ca ca, thật sự muốn đi Thục Sơn sao? Nếu Thục Sơn không cần chúng ta thì sao?"

 

"Không sao đâu." Thẩm Tinh Trầm sờ đầu nàng, nói với giọng dịu dàng, "Nếu Thục Sơn không cần chúng ta thì chúng ta sẽ về. Ca ca học kiếm thuật rất giỏi, chúng ta có thể tự học thành tài."

 

Chu Thanh Mộng nhìn nhìn Thẩm Tinh Trầm, rồi nhìn xuống chân hắn ta. Trong lòng nàng biết rõ, chuyến đi này có lẽ sẽ không thành công. Nghe nói Thục Sơn kiếm phái không nhận đệ tử tàn tật. Nhưng trở thành kiếm tu Thục Sơn là ước mơ của mỗi người trong bọn họ, dù biết rằng ước mơ có thể thất bại, họ vẫn muốn đi một lần, ít nhất để nhìn thấy Thục Sơn một lần.

 

Chu Thanh Mộng ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm ừm. Đều nghe ca ca."

 

Ba người nhìn nhau cười cười, vừa ăn màn thầu vừa trò chuyện, trong ánh lửa ấm áp chiếu sáng, phá miếu nhỏ cũng tràn đầy một cảm giác ấm áp.

 

Tuy nhiên, sự ấm áp đó nhanh chóng bị phá vỡ bởi một âm thanh đột ngột. Một người cực kỳ tuấn tú bước vào, động tác rất mạnh mẽ, đá văng cánh cửa của phá miếu rồi xông vào. Người này chính là Kỳ Dụ, đang nổi giận, tay cầm một cây gậy sắt, mặt mày đầy phẫn nộ.

 

"Con mẹ nó! Lão tử còn chưa đủ xui xẻo sao? Các ngươi, mấy người nhặt rác này cũng dám bắt nạt ta sao?!" Kỳ Dụ hét lớn, không hề có chút do dự, "Lão tử nói cho các ngươi nghe, hiện giờ ta sống không lâu đâu! Nếu các ngươi không trả lại tiền cho ta, hôm nay ta sẽ không để yên đâu!"

 

Chu Thanh Mộng hoảng sợ, lập tức kêu lên "A" một tiếng, vội vàng lách mình né sang phía sau các ca ca. Hai thiếu niên lập tức đứng chắn trước nàng. Đối mặt với Kỳ Dụ, Thẩm Tinh Trầm rút kiếm từ bên hông, không có chút sợ hãi.

 

Kỳ Dụ vẫn chưa buông tha, tiếp tục quát: "Còn không trả tiền?!"

 

Lục Ôn Hiểu nhìn Thẩm Tinh Trầm, thận trọng nói: "Ca, nếu không rời đi, người này có lẽ thật sự muốn đánh nhau với chúng ta rồi."

 

Thẩm Tinh Trầm liếc nhìn tiểu cô nương phía sau lưng: "Chính là muội muội..."

 

Dù có chút do dự, nhưng vì tình thế cấp bách và cần phải có tiền thuốc cho muội muội, Thẩm Tinh Trầm vẫn quyết định nắm chặt kiếm vọt lên. Đối mặt với Kỳ Dụ, hắn ta không thể ngần ngại.

 

Kỳ Dụ trong cơn tức giận, cảm thấy mình chẳng còn gì để mất. Với cái tâm trạng "Tóm lại đều muốn chết", y quyết định liều mạng, không cần quan tâm gì cả, cho dù có là Trương Giản Lan đứng trước mặt y, y cũng chẳng ngại ra tay.

 

Y vung cây gậy sắt trong tay, không ngờ lại kích hoạt một trận linh phong mạnh mẽ, cuốn lên như một cơn gió lốc. Cơn gió mạnh mẽ khiến mái của miếu hoang bị thổi bay, mấy thiếu niên cũng bị cuốn lên, bay văng ra xa, ngã lăn lốc.

 

Ba người bị gạch ngói vùi lấp, cơ thể thương tích đầy mình, sự hỗn loạn bao trùm không gian.

 

Kỳ Dụ đứng sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn vào đôi bàn tay, không thể tin vào những gì vừa xảy ra, cư nhiên y đánh ra linh lực, này cũng quá doạ người rồi.

 

Lục Ôn Hiểu từ đống ngạch gói bò ra, nhìn Kỳ Dụ với vẻ kinh ngạc: "Này...... Người này không phải người hình thường!"

 

Thẩm Tinh Trầm vội vàng kéo muội muội ra khỏi đống đổ nát: "Ừ, y có thể sử dụnh linh lực."

 

Chu Thanh Mộng hoảng sợ, giọng run rẩy: "Y có phải giống thiếu niên kia không, muốn giết chúng ta?"

 

Thẩm Tinh Trầm lập tức đứng trước mặt nàng, ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, để ta cản y. Các ngươi tìm đúng cơ hội rồi chạy."

 

Kỳ Dụ nghe những lời này, trong lòng thầm nghĩ mấy thiếu niên này cũng biết sợ, có lẽ không phải là những kẻ hung ác. Lửa giận trong lòng y giảm đi phần nào, đi qua cho mỗi thiếu niên ăn một cây gậy vào đầu.

Hai thiếu niên ăn đau ôm đầu.

Kỳ Dụ lạnh lùng nói: "Ta không phải muốn giết các ngươi. Niệm tình các ngươi còn nhỏ tuổi, đem tiền trả lại và xin lỗi, ta sẽ bỏ qua cho."

Các thiếu niên nhìn nhau không ai nói gì, mãi đến khi Lục Ôn Lục Hiểu nhỏ giọng nói với Thẩm Tinh Trầm: "Thẩm Tinh Trầm, chúng ta vẫn nên đi xin lỗi để y buông tha cho chúng ta?"

Thẩm Tinh Trầm do dự một chút, rồi gật đầu: "Ừ.... Đem tiền trả lại cho y."

......

Thẩm Tinh Trầm?

 

Kỳ Dụ nghe thấy cái tên này thì sững sờ, lại nhìn kỹ khuôn mặt còn hơi non nớt của ba thiếu niên trước mặt, trong lòng lập tức liên tưởng đến nhóm vai chính. Độ tuổi của họ khoảng chừng 16, đúng là phù hợp.

 

Sau đó, ánh mắt cậu chuyển sang thiếu niên có vẻ lớn tuổi hơn một chút, người này được gọi là Thẩm Tinh Trầm. Nhìn qua, hắn ta toát lên vẻ chính trực, khuôn mặt tuấn tú. Hai người còn lại cũng không hề kém cạnh. Tiểu cô nương thì dịu dàng, đáng yêu, còn cậu thiếu niên thì mày kiếm mắt sáng, rất có thần thái.

 

Ở bên hông Thẩm Tinh Trầm còn đeo một thanh kiếm cũ kỹ đã hư tổn. Thanh kiếm màu xanh lơ này nhìn rất quen, cực kỳ giống Trúc Dạ Thanh mà vai chính hay mang theo.

 

Kỳ Dụ kinh hãi: "Các ngươi không phải là nhóm vai chính đấy chứ???"

 

Mấy thiếu niên nghe vậy đều ngẩn người, không hiểu ý của y.

 

Kỳ Dụ không chắc chắn, quay sang nhìn một thiếu niên khác, hỏi: "Ngươi có phải là Lục Hiểu Ôn không?" Sau đó lại nhìn tiểu cô nương, "Ngươi là Chu Thanh Mộng đúng không?"

 

Người xa lạ này lại có thể gọi chính xác tên của họ. Tình huống này đã từng xảy ra cách đây nửa tháng. Khi đó cũng là một thiếu niên gọi trúng tên từng người, cũng suýt chút nữa đã giết sạch bọn họ.

 

Chu Thanh Mộng vừa khó hiểu vừa sợ hãi, hỏi: "Ngươi...... Ngươi là ai? Sao lại biết tên chúng ta? Chẳng lẽ ngươi đến để giết chúng ta?"

 

Đù!

 

Đúng là nhóm vai chính thật rồi!

 

Kỳ Dụ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Làm sao lại trùng hợp đến mức này, y gặp ngay nhóm vai chính, mà còn là trong bộ dạng tàn tạ thế này?

 

Nhìn dáng vẻ thảm hại của bọn họ, Kỳ Dụ vừa tức giận lại vừa buồn cười:
"Các ngươi không lo đi thăng cấp, chạy tới đây để nhặt rác rưởi gì hả??"

 

Cụm từ "Nhặt rác rưởi" dường như là một cú k1ch thích rất lớn đối với nhóm vai chính. Thẩm Tinh Trầm lập tức đứng bật dậy, phản bác: "Nếu không phải đường cùng, thật sự không còn cách nào khác, ngươi nghĩ chúng ta muốn nhặt chắc??"

 

Lúc này, Kỳ Dụ mới để ý đến chân của Thẩm Tinh Trầm. Hắn ta đi khập khiễng, đứng không vững, dường như chân đã bị thương nặng, thậm chí có thể đã gãy lìa. Nhưng theo nguyên tác, khi nhóm vai chính đến Thục Sơn, cơ thể đều nguyên vẹn. Vì quy định của Thục Sơn đã nói rõ, họ không nhận người bị tàn tật.

 

Kỳ Dụ nhíu mày, hỏi: "Chân ngươi làm sao mà thành ra thế này?"

 

Câu hỏi khiến Thẩm Tinh Trầm sững sờ. Dường như ký ức nhục nhã nào đó ùa về, hắn ta cúi đầu, không nói một lời.

 

Là nữ chính bên cạnh đáp thay: "Chân ca ca bị người ta đánh gãy."

 

"Ha???" Kỳ Dụ kinh ngạc đến mức không nói thành lời.

 

Ai lại có khả năng đánh gãy chân của vai chính?

 

Thực lực của vai chính dù hiện tại chỉ ở mức Tân Thủ Thôn (người mới chơi), nhưng cũng không đến nỗi dễ dàng bị người khác đánh gãy chân. Theo lẽ thường, ở giai đoạn này, bên cạnh hắn ta sẽ không xuất hiện đối thủ đặc biệt cường hãn. Nếu có, cũng sẽ bị "Hào quang vai chính" làm cho thất bại.

 

Nhưng giờ đây, lại thật sự có người đánh gãy chân hắn ta.

 

Chuyện này..... Chuyện này thật không hợp lý chút nào!

 

Kỳ Dụ vội vàng hỏi nữ chính: "Là ai đã đánh gãy chân hắn?"

 

Nữ chính lắc đầu: "Người đó chúng ta không quen biết."

 

Kỳ Dụ tiếp tục truy hỏi: "Có điểm gì đặc biệt không?"

 

Nữ chính đáp: "Tuổi tác xấp xỉ chúng ta, là một thiếu niên, cầm theo một thanh kiếm rất đẹp."

 

Cái này..... Cái này ai mà đoán nổi cơ chứ!

 

Một thanh kiếm đẹp và các kiếm khách trong cuốn sách này đúng là không thiếu, nhiều vô kể.

 

Kỳ Dụ cảm thấy bất lực khi nhìn nhóm vai chính. Đây đều là những người tương lai sẽ được chọn làm đệ tử của Trương Giản Lan, nhưng giờ thì khác, vai chính bị chặt gãy chân, liệu còn cơ hội được chọn hay không?

 

Dù sao thì, quy định của Thục Sơn đã nói rõ ràng: không nhận những người có tứ chi tàn khuyết. Không phải vì kỳ thị, mà bởi vì người bị tàn phế không thể luyện thành kiếm thuật của Thục Sơn.

 

Ánh mắt Thẩm Tinh Trầm bất giác liếc qua bộ quần áo của Kỳ Dụ, thấy trên đai lưng có một đồ án mang tính biểu tượng: Thái Cực.

 

Đây chính là trang phục của giáo phái Thục Sơn, vì chỉ đai lưng của Thục Sơn mới có họa tiết này.

 

Bộ quần áo này, hắn ta đã từng nhìn thấy.

 

Cha của Thẩm Tinh Trầm từng là một đệ tử của Thục Sơn. Ông thường mặc bộ quần áo này và kể cho hắn ta nghe những câu chuyện về Thục Sơn.

 

Thẩm Tinh Trầm hơi kích động, hỏi:
"Ngươi là người của Thục Sơn?"

 

"À...... Chuyện này..." Kỳ Dụ gãi đầu, không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng nói, "Coi như là vậy đi?"

 

Dù sao thì y cũng là kiếm linh của Trương Giản Lan, chắc cũng được xem là một phần của Thục Sơn? Nhưng y cũng không dám chắc chắn lắm.

 

"Quả nhiên là vậy!"

 

Nhóm vai chính lập tức kích động hẳn lên.

 

Nữ chính lập tức tò mò ném ra một loạt câu hỏi: "Thục Sơn trông như thế nào? Có đẹp không? Nghe nói đó là tiên cảnh nhân gian phải không? Ngươi thật sự từ Thục Sơn tới sao? Ngươi là đệ tử của Thục Sơn à?"

 

Nam chính không để Kỳ Dụ kịp trả lời, liền xen vào: "Y đúng là người của Thục Sơn, ta đã thấy bộ quần áo này rồi."

 

"À....." Kỳ Dụ chưa kịp phản ứng, đã nghe Thẩm Tinh Trầm với vẻ mặt đầy kính nể hỏi, "Ngươi có quen thiên hạ đệ nhất kiếm không? Trương Giản Lan ấy. Ngài ấy là Kiếm Tôn của Thục Sơn."

 

Cha của Thẩm Tinh Trầm ngày trước thường kể cho hắn ta nghe về Trương Giản Lan, khiến hắn ta từ nhỏ đã cực kỳ sùng bái nhân vật này.

 

Nhắc đến Trương Giản Lan, trong lòng Kỳ Dụ chợt nổi lên một cảm giác khó tả.

 

Quen biết?

 

Không chỉ quen biết!

 

Đó là người coi tiền như rác!

 

Kỳ Dụ miễn cưỡng nói ra vài chữ: "Ta..... Coi như là quen biết đi."

 

Câu nói này khiến nhóm vai chính càng thêm kích động.

 

"Ngươi thật sự quen biết Trương Giản Lan!"

 

Kỳ Dụ lập tức đen mặt, đưa tay che miệng Thẩm Tinh Trầm, lạnh giọng nói:
"Được rồi, ngươi không cần nhắc tên đó nữa."

 

Thẩm Tinh Trầm: "......"

 

Kỳ Dụ nhớ lại động tác thuần thục của nhóm vai chính lúc nhặt rác khi nãy, trong lòng không khỏi vừa thấy đau lòng vừa buồn cười, hỏi: "Các ngươi sẽ không định tiếp tục nhặt rác mãi chứ? Hay định đi trộm đồ khắp nơi?"

 

"Thật xin lỗi."

 

Nữ chính nắm lấy góc áo của Kỳ Dụ, cúi đầu xin lỗi: "Các ca ca chỉ vì đường cùng nên mới làm chuyện như vậy. Xin ngươi tha thứ cho lỗi lầm của chúng ta."

 

Tiểu cô nương cúi đầu thật sâu, hai vai chính còn lại cũng thành khẩn cúi đầu xin lỗi theo.

 

Thẩm Tinh Trầm chủ động đưa túi tiền đã trộm được trả lại cho Kỳ Dụ, nói thêm: "Thật ra thì chúng ta cũng chỉ lừa được mỗi ngươi."

 

Kỳ Dụ cầm lại túi tiền, lòng tràn đầy phức tạp: "....."

 

Ta..... Ta thực sự cảm ơn ngươi.

 

Thẩm Tinh Trầm tiếp tục giải thích:
"Chúng ta nhặt rác là để tích góp tiền đi Thục Sơn trả phí thuyền. Có người muốn giết chúng ta, vẫn luôn âm thầm truy sát. Chúng ta không đánh lại, chỉ có thể chạy trốn khắp nơi. Trong quá trình đó, chúng ta gặp đủ loại chuyện, cuối cùng lưu lạc đến bộ dạng như bây giờ."

 

Kỳ Dụ hỏi: "Là người kia sao?"

 

Thẩm Tinh Trầm lắc đầu: "Ta không biết, hắn đeo mặt nạ."

 

Kỳ Dụ: "....."

 

Y thở dài, nghĩ thầm rằng mình cũng không thể can thiệp quá nhiều. Dù sao thời gian của bản thân cũng chẳng còn bao nhiêu, nhóm vai chính thì thật sự rất muốn đến Thục Sơn. Nếu vậy, y chỉ có thể giúp họ hoàn thành tâm nguyện.

 

"Thế này đi." Kỳ Dụ nói, "Các ngươi cứ ra bến tàu xem thử. Ở đó có thuyền của Thục Sơn, màu trắng, hiện giờ vẫn chưa trở về bến xuất phát."

 

Nói xong, y tháo vỏ kiếm của mình đưa cho Thẩm Tinh Trầm: "Cầm cái này đi. Nếu có ai hỏi, cứ nói là Trương Giản Lan đưa cho các ngươi. Thuyền buôn đó sẽ để các ngươi lên."

 

Thẩm Tinh Trầm là người có tính cách cẩn thận, không nhận vỏ kiếm mà nói: "Không bằng ngươi cùng chúng ta đi một chuyến đến bến tàu xem thử. Nếu lời ngươi nói là thật, chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này. Nhưng nếu ngươi gạt chúng ta, ta nhất định liều mạng với ngươi."

 

Ha! Giúp ngươi rồi mà còn cảnh giác ta!

 

Kỳ Dụ bực bội quay đầu, lạnh giọng: "Thích thì đi, không đi thì thôi."

 

Thẩm Tinh Trầm vội vàng nắm lấy góc áo của y. Trong đôi mắt hiện lên một tia kiên quyết pha chút bất đắc dĩ, như không nói lời nào mà lại dường như đã nói rất nhiều.

 

Kỳ Dụ quay lại, liền bắt gặp ánh mắt đáng thương bất lực của cả ba vai chính, nhìn đến mức, y chẳng biết nói gì nữa.

 

Y suy nghĩ một chút, rồi thở dài.

 

Hiện giờ nhóm vai chính đã gặp phải biến cố lớn: gia đình tan nát, từng người một đều mất đi chỗ dựa, lại còn bị truy sát ngày đêm. Sự cảnh giác của họ, thật ra, cũng có thể hiểu được.

 

Nhưng vấn đề là, nếu y đích thân ra tay giúp đỡ, khả năng lớn sẽ bị Trương Giản Lan phát hiện. Mà Trương Giản Lan, không chừng giờ đã đến gần Ngọc Kinh Thành.

 

Đang nghĩ ngợi, nữ chính đột nhiên ho khan hai tiếng, rồi phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

 

Kỳ Dụ nhíu mày: "Ngươi bị sao thế này?"

 

Lục Hiểu Ôn lên tiếng: "Chúng ta bị người khác đánh trọng thương."

 

Kỳ Dụ: "....."

 

Thôi được rồi.

 

Y tự nhận mình xui xẻo, phất tay nói:
"Cứ thế này mà đi thì chậm quá. Các ngươi ngồi lên trên người ta đi, ta sẽ mang các ngươi bay qua."

 

Nhóm vai chính ban đầu không hiểu ý y là gì, cho đến khi tận mắt thấy mỹ nhân tuyệt sắc kia bỗng nhiên biến thành một thanh cự kiếm sáng loáng ngay trước mặt. Cả nhóm lập tức bị sốc toàn tập.

 

Hóa ra "Ngồi lên người" mà y nói là ý này.

 

Sau khi kinh ngạc qua đi, nhóm vai chính ngoan ngoãn leo lên thân kiếm của Ngọc Hành, từng người ngồi ngay ngắn. Ngọc Hành kéo họ bay đi, tốc độ nhanh đến mức trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.

 

Ngọc Hành kiếm như một ngôi sao băng xẹt ngang qua bầu trời Ngọc Kinh Thành.

 

Nhóm nhân vật chính chỉ biết tròn mắt kinh ngạc, cảm thán không ngừng.

 

......

 

Phong Thanh Tiêu cùng Trương Giản Lan ôm cánh tay đi dọc phố lớn Ngọc Kinh Thành.

 

Cả hai đều sở hữu dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng khiến người khác khó lòng rời mắt. Đặc biệt là vị đạo trưởng áo trắng tung bay kia, dung mạo tuấn mỹ tựa tiên nhân, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến người ta mãn nhãn.

 

Chỉ là thoạt nhìn bọn họ không dễ tiếp cận chút nào.

 

Khi cả hai im lặng, gương mặt đều toát ra khí thế như hung thần ác sát.

 

Đám đông sợ hãi tự động tản ra, nhường hẳn một lối đi.

 

Hai người cứ thế bước đi, thẳng một đường không ai cản.

 

Phong Thanh Tiêu thực sự không biết nói gì, buông một câu: "Đệ nhất kiếm, tại hạ thật sự chỉ muốn về nhà. Kiếm của tại hạ cần được tu sửa."

 

Trương Giản Lan lạnh lùng đáp trả: "Nghi thức kết nghĩa ở đào viên còn chưa hoàn thành. Vợ của ta đã nói, thiếu một người cũng không được."

 

Phong Thanh Tiêu: "......"

 

Đúng lúc này, Ngọc Hành bay ngang qua trên đỉnh đầu họ.

 

Phong Thanh Tiêu nghe được tiếng động, khẽ động tai, rồi lên tiếng: "Đệ nhất kiếm, tại hạ hình như nghe thấy kiếm của ngươi bay qua."

 

Ngay khi hắn nói, sắc mặt của Trương Giản Lan lập tức trầm xuống. Đôi mắt của vị đạo trưởng ấy lạnh lùng nhìn theo hướng của Ngọc Hành, ánh mắt tối tăm khóa chặt vào mấy thiếu niên đang ngồi trên thân kiếm.

 

Phong Thanh Tiêu quay đầu, khẽ nói:
"Trên kiếm của ngươi, hình như có người."

 

"Đúng là có người," Trương Giản Lan đáp lại, giọng điệu lạnh lẽo như băng,
"Người chết."

 

Phong Thanh Tiêu: "......"