Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 44



Edit: Min



 

Ngươi nói cái quái gì vậy!

 

Kỳ Dụ trừng mắt nhìn hắn, Phong Thanh Tiêu vi diệu quay đầu, Kỳ Dụ bất đắc dĩ từ bỏ, dựa vào người khác chẳng bằng tự mình giải quyết. Vì thế, y ngẩng đầu nhìn Trương Giản Lan, ăn ngay nói thật nói: "Hắn tìm ta mượn giày để mang, nên ta đưa giày của mình cho hắn."

 

Nghe vậy, cảm xúc căng thẳng của Trương Giản Lan dần dịu xuống: "Thì ra là vậy." Hắn thở ra, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn một chút, "Lần sau, trước hết hãy nói với ta. Đừng để ta không thấy em mà lại ở cùng người khác. Về sau, cũng đừng dễ dàng nói chuyện với nam nhân khác, được không?"

 

Được..... Được cái rắm á!

 

Ngươi làm người ta sợ muốn chết luôn!

 

Mặc dù suy nghĩ là vậy, nhưng lo lắng dưới tình huống hiện tại, giá trị hảo cảm của hắn có thể gây ra nguy hiểm, Kỳ Dụ không dám nói bừa, chỉ gật đầu đáp: "Lần sau ta sẽ nói với ngươi."

 

Trương Giản Lan tự nhiên cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên trán y, giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Vậy thì, vợ của ta có thể trở lại vỏ kiếm của ta được không?"

 

Ngữ khí này đúng là không khác gì đang lừa gạt một đứa trẻ.

 

"......"

 

Kỳ Dụ chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, nhưng cũng không từ chối mà hóa thành kiếm, để hắn cầm trong tay.

 

Không ngờ, ánh mắt dịu dàng của vị đạo trưởng này chỉ trong tích tắc liền trở nên lạnh lẽo. Một kiếm xuất ra, hướng thẳng về phía Phong Thanh Tiêu. Lần này, mũi kiếm nhắm thẳng vào mắt hắn.

 

Nếu Phong Thanh Tiêu không đỡ được chiêu kiếm này, đôi mắt vốn đã mờ nhòe của hắn sẽ lập tức trở thành một người mù thật sự. Kỳ Dụ giật mình đến ngây người.

 

Phong Thanh Tiêu lại phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy ra khỏi vị trí, đáp xuống một chiếc thuyền hàng gần đó.

 

Hắn nghĩ rằng khi đã nhảy lên thuyền hàng, đạo trưởng kia có lẽ sẽ do dự. Dù sao đây là thuyền vận chuyển hàng hóa của Ngọc Kinh, không phải thứ có thể tùy tiện đụng đến.

 

Nhưng không ngờ, đạo trưởng căn bản chẳng hề quan tâm đ ến chiếc thuyền. Một kiếm kinh thiên động địa chém xuống, chia chiếc thuyền thành hai nửa.

 

Kiếm khí mạnh mẽ còn tạo nên một đợt sóng cao hơn mười mét, suýt nữa cuốn mấy đệ tử đứng gần bờ kia xuống biển.

 

Phong Thanh Tiêu đứng trên chiếc thuyền hàng đang dần chìm xuống, nhìn xung quanh thân thuyền bị chém rách nát. Hắn cau mày, trầm giọng nói: "Đệ nhất kiếm, tuy rằng trước đây tại hạ nhúng tay là không đúng. Nhưng ngươi càng ngày càng mất lý trí, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ vì tâm ma mà bại dưới tay ta."

 

Đánh thắng được thì đã khác, không cần phải nói nhiều.

 

Nếu còn không rút lui, Trương Giản Lan chắc chắn sẽ khiến Phong Thanh Tiêu thực sự mù. Lúc này, đạo trưởng kia rõ ràng đã chẳng thèm nói đạo lý nữa.

 

Phong Thanh Tiêu không có kiếm trong tay, hoàn toàn không phải đối thủ của Trương Giản Lan. Hiểu được thời thế, hắn nhảy xuống biển, biến mất khỏi tầm mắt của Trương Giản Lan. Lúc này, vị đạo trưởng mới thu kiếm lại, từ tốn tra thanh kiếm yêu quý của mình vào vỏ.

 

.....

 

Trương Giản Lan mặt lạnh băng, bước thẳng về phía sơn môn Thục Sơn.

 

Trước sơn môn, có mấy thiếu niên đã đứng chờ từ lâu – chính là nhóm vai chính. Vừa nhìn thấy Trương Giản Lan, bọn họ lập tức vô cùng kích động. Thực ra, từ lúc Trương Giản Lan đánh nhau với đệ nhị kiếm, bọn họ đã chú ý đến hắn, chỉ là không ai dám tiến lên.

 

Khi Trương Giản Lan im lặng, khí chất của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ. Gương mặt sắc bén, ánh mắt như lưỡi dao, cả người như một thanh binh khí băng giá thấm máu. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng đủ khiến người ta không dám tới gần.

 

Một mặt khác của hắn, dường như chỉ có mình Kỳ Dụ thấy được.

 

Ánh mắt Trương Giản Lan lạnh lùng, thẳng thắn lướt qua bọn họ như thể họ không tồn tại, hoặc có lẽ, hắn hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của bất kỳ ai xung quanh. Điều này khiến nhiệt tình trong lòng đám thiếu niên lập tức hóa đá, ai nấy đều lúng túng, không biết nên phản ứng thế nào.

 

Người dẫn đầu là Thẩm Tinh Trầm, khập khiễng bước ra, trên tay hắn ta cầm một tờ di thư.

 

Đó là di vật của gia phụ hắn ta.

 

Cha của Thẩm Tinh Trầm, Thẩm Từ, là người cùng thế hệ với Trương Giản Lan. Khi xưa, để kiếm sống, cha Thẩm đã làm người chèo thuyền cho Thục Sơn suốt bảy, tám năm trời, từng cứu Trương Giản Lan một lần khi hắn vượt biển. Từ nhỏ, Thẩm Tinh Trầm đã thường xuyên nghe cha kể về những câu chuyện liên quan đến Trương Giản Lan và kiếm pháp do chính hắn sáng tạo. Điều này khiến Thẩm Tinh Trầm từ tận đáy lòng vô cùng sùng bái nam nhân này.

 

Khi nhìn thấy đám thiếu niên này, Trương Giản Lan lập tức nhớ ra họ chính là những người từng ngồi trên thanh Ái Kiếm của mình. Ban đầu, bọn họ hẳn đã chết không thể nghi ngờ, nhưng sau lại được Phong Tiếng Tiêu cứu kịp thời.

 

Nhìn những kẻ lẽ ra đã phải chết lại xuất hiện trước mặt mình, Trương Giản Lan nhíu mày, rõ ràng không vui. Hắn khẽ nâng tay lên, dường như định làm gì đó, nhưng đúng lúc này, Thẩm Tinh Trầm vội vàng đặt một tờ giấy cũ kỹ xuống đất trước mặt hắn.

 

Tờ giấy ấy là bản chép tay  《 Kiếm Pháp Diệu Dụng 》 do chính Trương Giản Lan thời niên thiếu viết tặng Thẩm Từ.

 

Khi đó, Thẩm Từ đang tự học kiếm pháp để rèn luyện sức khỏe, Trương Giản Lan không ngần ngại tặng cha Thẩm những tâm đắc của mình.

 

Trong đó, có một chiêu được đặt tên là Dẫn Tinh Trầm.

 

Thẩm Từ rất yêu thích chiêu kiếm ấy, đến mức lấy tên nó đặt cho con trai mình, đó chính là lý do cái tên Thẩm Tinh Trầm ra đời.

 

"Thẩm Từ..." Trương Giản Lan khẽ lẩm bẩm cái tên ấy, ánh mắt thoáng chút xúc động. Chưởng phong vốn đã ngưng tụ trong tay, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy kia, hắn chợt khựng lại, dừng mọi hành động.

 

Hắn hạ tay xuống, giọng nói lạnh lùng cất lên, hỏi Thẩm Tinh Trầm: "Ai đưa thứ này cho ngươi?"

 

Thẩm Tinh Trầm cung kính cúi đầu, đáp: "Gia phụ Thẩm Từ."

 

Nghe vậy, Trương Giản Lan cuối cùng cũng chịu nhìn kỹ hắn một chút. Quả thật, gương mặt Thẩm Tinh Trầm có vài phần giống với Thẩm Từ.

 

Thẩm Tinh Trầm căng thẳng đến mức giọng nói run rẩy: "Gia... Gia phụ muốn ngài thu nhận chúng ta làm đồ đệ... Nói rằng, chỉ có ngài mới có thể dạy chúng ta luyện thành kiếm thuật vô thượng....."

 

Sự căng thẳng của hắn ta khiến hai người còn lại trong nhóm vai chính cũng lo lắng theo.

 

Nhưng ánh mắt của Trương Giản Lan càng lúc càng lạnh: "Trở thành đệ tử Thục Sơn cần phải trải qua chọn lựa. Không phải cứ ta nói là được."

 

Thẩm Tinh Trầm cúi đầu thấp hơn, giọng đầy uất nghẹn: "Ta... Ta chân... Bị người đánh gãy...... Thục Sơn không thu nhận ta..."

 

Hắn ta nâng tờ 《 Kiếm Pháp Diệu Dụng  》 lên, như thể bám víu vào chút hy vọng cuối cùng, nhưng Trương Giản Lan chỉ lạnh lùng đáp: "Vậy thì cứ theo quy trình mà làm. Nếu không được thu nhận, thì ngươi trở về đi."

 

Kỳ Dụ khiếp sợ: Trương Giản Lan cư nhiên cự tuyệt!

 

Nhóm vai chính đoàn cũng khiếp sợ không kém. Rõ ràng trước đây Thẩm Từ từng nói chắc như đinh đóng cột rằng Trương Giản Lan nhất định sẽ thu nhận bọn họ làm đồ đệ, bởi lẽ cha Thẩm từng cứu mạng hắn. Nhưng giờ đây, lời nói và hành động lại hoàn toàn trái ngược.

 

Trương Giản Lan như nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, giọng nói trầm thấp vang lên: "Các ngươi không được ta cho phép, tự tiện ngồi lên Ái Kiếm của ta. Chết một vạn lần cũng không đủ để chuộc lỗi. Nhưng niệm tình ngươi là con trai của Thẩm Từ, ta tha cho ngươi một mạng."

 

Trương Giản Lan dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo quét qua những người còn lại, giọng nói càng thêm băng giá: "Cả đời này ta sẽ không thu đồ đệ. Kiếm thuật của ta không cần kẻ khác kế thừa. Trên đời này, không ai có thể học được kiếm thuật của ta." Chỉ lãng phí thời gian hắn ở bên Ái Kiếm.

 

A này...

 

Kỳ Dụ thầm trách bản thân. Nếu không phải y bảo bọn họ ngồi lên Ngọc Hành, mọi chuyện đã không đến mức này. Y không ngờ Trương Giản Lan lại vì việc đó mà khiến hảo cảm với nhóm vai chính tụt xuống tận mức âm.

 

Thẩm Tinh Trầm không phục, lớn tiếng phản bác: "Ai nói ta không được! Chúng ta có thể học!"

 

Trương Giản Lan không buồn tranh luận thêm, sắc mặt lãnh đạm, chuẩn bị rời đi. Nhưng Thẩm Tinh Trầm không chịu buông tha, ngang bướng chặn đường, hét lên: "Ngài còn chưa thử, làm sao biết chúng ta không học được kiếm thuật của ngài!"

 

Câu nói khiến Kỳ Dụ kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng.

 

Cảm nhận được Ái Kiếm trong tay mình bị quấy rầy, sắc mặt Trương Giản Lan lập tức trầm xuống. Hắn lạnh lùng, phun ra hai chữ: "Tránh ra."

 

Nhưng Thẩm Tinh Trầm ngoan cố, không hề nhúc nhích.

 

Tính cách cứng đầu của hắn ta có vài phần giống với Trương Giản Lan trước đây, cũng chính điểm này từng khiến Trương Giản Lan tán thưởng. Nhưng hiện tại, vì chuyện Ngọc Hành, hảo cảm của hắn với Thẩm Tinh Trầm đã rơi xuống đáy vực. Trong mắt Trương Giản Lan bây giờ, Thẩm Tinh Trầm chỉ khiến hắn cảm thấy phiền phức.

 

Không nói thêm lời nào, Trương Giản Lan giơ tay, một chưởng đánh bay Thẩm Tinh Trầm.

 

Hôm nay vốn là ngày hắn cùng Ái Kiếm động phòng tại Trường Sinh Lâu, tâm trí Trương Giản Lan chỉ còn vội vã mang Kỳ Dụ đi hoàn thành nghi thức quan trọng này. Với hắn, ai cản trở đều đáng bị đánh bay.

 

Nhóm vai chính xuất hiện vào đúng lúc này, không thể không nói là vô cùng xui xẻo.

 

Thẩm Tinh Trầm bị một chưởng đánh bay, ngã xuống đất nhưng may mắn không bị thương nặng, sinh mạng vẫn được bảo toàn. Trương Giản Lan đã nói tha mạng cho hắn ta thì tuyệt đối không ra tay chí mạng.

 

Trương Giản Lan hoàn toàn không để ý đến bọn họ thêm một lần nào nữa. Hắn cầm Ái Kiếm, bước thẳng vào Thục Sơn, không ngoảnh lại.

 

Nhóm vai chính chỉ biết lặng lẽ nhìn theo bóng hắn khuất dần, không dám đuổi theo.

 

......

 

Trương Giản Lan mang Kỳ Dụ tới Dưỡng Sinh Quán của Thục Sơn. Đây là nơi chưởng môn Thục Sơn đặc biệt lập ra để khám chữa bệnh và chăm sóc kiếm linh.

 

Cơ thể của kiếm linh rất khác biệt so với người thường. Kiếm linh mảnh mai, yếu ớt hơn nhiều, vì vậy cần có những phương pháp trị liệu cùng chăm sóc đặc biệt.

 

Tuy nhiên, do đa số đệ tử Thục Sơn không quá ưa thích kiếm linh, Dưỡng Sinh Quán này kinh doanh không mấy khởi sắc. Ngoại trừ một vài khách quen lâu năm, hầu như chỉ có kiếm linh của chưởng môn Thục Sơn mới đến đây định kỳ để được chăm sóc kỹ lưỡng.

 

Khi Trương Giản Lan tới nơi, chủ nhân của Dưỡng Sinh Quán - Mộ Vũ, đang giúp kiếm linh Ngọc Tiêu của chưởng môn sửa chữa kiểu tóc.

 

Bởi vì tóc của kiếm linh cứng như dây thép, Mộ Vũ phải sử dụng một loại kìm đặc biệt mới có thể cắt được từng sợi. Mặc dù tóc kiếm linh trông giống tóc người thường, nhưng chỉ cần tùy tiện cầm một sợi cũng đủ để gây tổn thương nghiêm trọng. Việc cắt tóc cho kiếm linh là một công việc đòi hỏi cả kỹ thuật lẫn sức lực.

 

Mộ Vũ mệt đến mức thở hổn hển, vừa làm vừa phàn nàn: "Sao chưởng môn không tự mình cắt tóc cho ngươi?!"

 

Ngọc Tiêu chớp chớp mắt, giọng nhẹ nhàng: "Hắn bận mà."

 

Mộ Vũ bĩu môi, vẻ mặt không tin: "Ngài ấy bận cái rắm, rõ ràng là ngại phiền toái!"

 

Ngọc Tiêu chỉ nhẹ nhàng đáp: "Phía trước đừng cắt ngắn quá, cảm ơn tỷ tỷ."

 

......

 

Ngay lúc này, Trương Giản Lan bước vào.

 

Ngọc Tiêu và Mộ Vũ đều quay đầu nhìn hắn.

 

Vừa nhận ra người tới, Mộ Vũ lập tức rời công việc trong tay, cung kính nửa quỳ hành lễ: "Kiếm Tôn!"

 

Chỉ có Ngọc Tiêu là vẫn bình tĩnh ngồi, đối diện với thanh kiếm trong tay, không chút nao núng.

 

"Ừ." Trương Giản Lan gật đầu, rồi thẳng đến kệ hàng bên cạnh. Hắn lật tìm, ánh mắt lướt qua từng món đồ, nhưng không thấy loại dầu bảo vệ mà Ái Kiếm thường dùng, lông mày khẽ nhíu lại, hắn lạnh giọng hỏi, "Dầu đâu?"

 

Mộ Vũ nghe xong, vội vàng đứng dậy, lật qua lật lại tìm kiếm một hồi, rồi áy náy bước tới trước mặt hắn, cúi đầu nói: "Xin lỗi, Kiếm Tôn. Dầu đó tạm thời hết hàng, phải nửa tháng nữa mới về."

 

"..." Trương Giản Lan trầm mặc vài giây, sau đó hỏi tiếp, "Còn loại nào khác không?" Hắn muốn, nhu cầu cấp bách muốn.

 

Mộ Vũ lại tìm, lần này lấy ra một chai lớn có mùi rất nồng, là loại dầu thấp cấp chế từ nhím biển. Nàng hơi ngập ngừng: "Còn loại này, nhưng chỉ là dầu dành cho kiếm thông thường. Kiếm Tôn thấy có dùng được không?"

 

Không quá thơm.

 

Kỳ Dụ không thích cái vị này.

 

Trương Giản Lan nhíu mày, không hề hài lòng: "Đổi cái khác."

 

Lần này, Mộ Vũ đưa ra một lọ dầu chiết xuất từ hoa tươi, mùi thơm nhẹ nhàng hơn. Đây cũng chỉ là loại dầu cấp thấp mà bình thường Trương Giản Lan không thèm để mắt tới. Nhưng vì không muốn Ái Kiếm bị tổn thương, hắn vẫn miễn cưỡng chọn lấy.

 

Kỳ Dụ nhìn hắn, trong lòng có chút thắc mắc. Một hồi lâu sau mới hiểu ra lý do, cả thân kiếm lập tức đỏ bừng như đang bốc khói.

 

Kỳ Dụ thầm mắng trong lòng: Bi ến thái! Ngươi đến cả chuyện này cũng nghĩ kỹ như vậy?!

 

"Ngươi đang thăng cấp sao?" Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo, thanh nhã vang lên bên tai Kỳ Dụ.

 

Kỳ Dụ nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy một nữ kiếm linh đoan trang, xinh đẹp ngồi yên trong góc, ánh mắt dịu dàng như nước. Giọng nói của nàng truyền tới qua thần thức: "Khi thăng cấp, tốt nhất không nên thân mật tiếp xúc với chủ nhân. Điều đó có thể làm tổn thương đến chủ nhân của ngươi."

 

Kỳ Dụ lặng lẽ tự trách, biết mình từng không kiềm chế được mà cắn Trương Giản Lan.

 

Nữ kiếm linh tò mò hỏi: "Ngươi trông như thế nào? Có thể hóa hình cho ta xem không?"

 

Kỳ Dụ nghĩ một lúc, sau đó hóa thành hình người xuất hiện trước mặt nàng.

 

Trương Giản Lan lập tức vòng tay qua eo y, kéo y vào lòng ngực. Ánh mắt vốn lạnh lùng của hắn khi nhìn thấy Kỳ Dụ liền lập tức dịu lại như nước. Giọng nói ôn nhu đến mức khiến người nghe cảm giác có thể tan chảy: "Sao lại chạy ra đây? Có phải không quen trong đó không?"

 

Giọng nói dịu dàng ấy khiến cả Kỳ Dụ và Mộ Vũ không khỏi nổi da gà.

 

Mộ Vũ lần đầu tiên thấy Trương Giản Lan như vậy, còn Kỳ Dụ dù đã quen cũng không cách nào thích ứng nổi.

 

Trương Giản Lan mở nắp lọ dầu, đưa cho Kỳ Dụ: "Thử xem, em có thích mùi này không?"

 

Kỳ Dụ khẽ nhíu mày, mùi hương quá nồng, lại còn hỗn hợp quá nhiều loại hoa, thật khó chịu, y lắc đầu: "Đổi cái khác đi."

 

"Được." Trương Giản Lan trả lại lọ dầu, rồi thản nhiên nói, "Ta về nhà tự chế cho em."

 

Nói xong, ngón tay hắn đùa nghịch mái tóc của Kỳ Dụ, cảm nhận độ mềm mại qua từng lọn tóc, giọng nói trầm thấp vang lên: "Tóc của em dài quá rồi. Muốn cắt ở đây, hay để ta tự tay cắt cho em?"

 

Ngón tay hắn vừa chạm đến da đầu, Kỳ Dụ liền cảm thấy tê dại, cổ cũng ngứa ngáy. Y không nhịn được co rụt cổ lại.

 

Biểu hiện ấy rơi vào mắt Trương Giản Lan, chỉ khiến trong lòng hắn thêm bùng cháy, kiềm chế không được.

 

Hắn kéo tay Kỳ Dụ, khàn giọng nói: "Không còn sớm nữa, theo ta về nhà."

 

Nói rồi, hắn định lôi Kỳ Dụ rời đi, Kỳ Dụ lại cứng đờ cả người kéo không nổi.

 

"Ta... Ta hôm nay không muốn về nhà!"

 

Trương Giản Lan quay đầu nhìn, thấy Kỳ Dụ đang ôm cây cột một cách cứng đầu, như thể chỉ có cây cột mới cho y chút cảm giác an toàn.

 

Bên cạnh, ánh mắt của Ngọc Tiêu khẽ ảm đạm, cô đơn rũ mắt, dùng thần thức thì thầm với Kỳ Dụ: "Chủ nhân của ngươi đối với ngươi thật tốt."

 

Giọng của nàng mang theo sự mất mát, như thể nhớ về những chuyện đau buồn trong quá khứ.

 

"Tốt cái gì?" Kỳ Dụ khóc không ra nước mắt, "Hắn chỉ đơn giản là thèm khát thân thể của ta thôi!"