Edit: Min
Xong đời rồi!
Lần này kiểu gì cũng bị Lý nữ sĩ đánh cho mông nở hoa!
Phải biết rằng đây là phương tiện nhỏ đi lại duy nhất của nhà họ, hơn nữa còn là chiếc xe mới mua chưa lâu, mới tinh, mẹ y còn không nỡ chạy quá vài lần, thậm chí định giữ gìn cẩn thận để sau này truyền lại cho đời sau làm đồ gia bảo. Vậy mà bây giờ, nó bị người ta chỉ với một cú đập tay làm tan thành từng mảnh.
Khoan đã.....
Sao người đàn ông này có thể chỉ bằng một cái tát mà đập nát chiếc xe điện nhỏ được chứ?
Dù chỉ là một chiếc xe đạp điện..... Nhưng..... Nhưng nó dù sao cũng được làm từ khung kim loại chắc chắn mà! Tên này rốt cuộc là ai? Huấn luyện viên thể hình, hay là cao thủ quyền anh gì đó?
Nhưng dù thế nào đi nữa......
Kỳ Dụ nắm lấy cánh tay của Trương Giản Lan, động tác bất ngờ khiến hắn sững người lại. Trong đôi mắt điên cuồng của Trương Giản Lan, sự dữ dội bỗng rút đi nhanh chóng. Hắn nhìn Kỳ Dụ, ánh mắt đầy kích động, rồi thốt lên: "Vợ của ta? Cuối cùng, em cũng nhớ tới ta?"
Kỳ Dụ thở hổn hển, tức giận nói: "Nhớ cái gì mà nhớ! Nhanh bồi thường tiền cho tôi!!"
Nghe vậy, Trương Giản Lan thẳng thừng trả lời: "Ta không có tiền, em là biết rõ mà."
Nói xong, hắn bất ngờ nắm lấy tay Kỳ Dụ, kéo về phía ngực trái của mình. Nơi đó, trái tim của hắn đang đập mạnh mẽ, nghiêm túc nói: "Ta chỉ có một trái tim mãi mãi yêu em."
Kỳ Dụ á khẩu: "Đại ca, anh đang đùa tôi phải không?"
Trương Giản Lan lắc đầu: "Ta nói thật lòng. Từng chữ đều rõ ràng. Nếu có nửa lời dối trá, thiên lôi giáng xuống."
"Tôi... Tôi....." Này người anh em, tự nhiên nói một câu buồn nôn như thế làm gì, trong nháy mắt, Kỳ Dụ không biết nói gì, cả một tràng mắng mỏ như bị nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra.
Nhân cơ hội đó, Trương Giản Lan ôm lấy Kỳ Dụ, kéo y vào trong lồ ng ngực, giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiên quyết: "Vợ của ta, theo ta trở về, được không?"
Lại là vợ của ta!
Kỳ Dụ gần như muốn phát điên, y gào lên bất lực: "Đại ca, tôi thực sự không biết vợ của anh là ai cả!!"
Người đàn ông ôm lấy Kỳ Dụ thật chặt, như thể muốn khảm y vào tận xương cốt, môi hắn không ngừng cọ sát bên tai, dịu dàng kể lể: "Vợ của ta... Ta rất nhớ em....."
Đối với Trương Giản Lan, việc được gặp lại người vợ yêu dấu đã biến mất cả trăm năm là một chuyện vô cùng xúc động. Cảm xúc trong lòng dâng trào mãnh liệt, đến mức hắn không thể kìm nén.
Nhưng đối với Kỳ Dụ, đây chính xác là một câu chuyện kinh dị đáng sợ!
Hiện tại, Kỳ Dụ không hề nhớ Trương Giản Lan là ai. Trong mắt y, người đàn ông này chỉ là một kẻ bi ến thái đẹp mã. Y vùng vẫy điên cuồng trong vòng tay hắn, cố gắng thoát ra, nhưng càng vùng vẫy thì càng tuyệt vọng, vì sức lực của đối phương quá lớn.
Bất lực, Kỳ Dụ đành mò tìm điện thoại trong túi áo, định nhân cơ hội gọi 110 để cầu cứu. Nhưng chưa kịp chạm vào điện thoại, một bàn tay to lớn bất ngờ nhéo vào mông y.
Kỳ Dụ trợn tròn mắt, cả người cứng đờ.
Trương Giản Lan nhìn y đầy đau lòng, giọng nói tràn ngập tiếc nuối: "Vợ của ta, thân thể này của em sao lại gầy yếu thế này?"
Hắn nhéo thêm một lần nữa, phát hiện mông của Kỳ Dụ chẳng còn chút thịt nào, trong lòng hắn như quặn đau, nhớ lại ngày trước, nơi này luôn đầy đặn, nay lại gầy trơ, làm sao không xót xa cho được?
Không dừng lại, Trương Giản Lan tiếp tục nhéo vào khuôn mặt nhỏ của Kỳ Dụ. Khuôn mặt ấy cũng gầy đi nhiều so với trước, chỉ còn lại sự thanh tú nhưng nhỏ nhắn đến mức lạ thường. Trương Giản Lan tỉ mỉ quan sát đường nét xương cốt, rồi nghiêm túc nhận xét: "Từ cốt linh mà xem, em hiện tại chỉ chừng 19 - 20 tuổi."
Hiện tại, Trương Giản Lan đã 189 tuổi, Thiên Nhãn đã mở, thần hồn vững chắc trên vị trí thần thánh, tuổi thọ của hắn có thể kéo dài hàng nghìn năm.
So với hắn, Kỳ Dụ ở độ tuổi này thật sự quá trẻ, quá non nớt.
Trương Giản Lan thầm nghĩ, nếu không cẩn thận dùng lực, hắn có thể vô tình bóp nát cốt cách mỏng manh ấy.
Hoảng sợ bò đầy trên khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Dụ. Sau cú phản xạ giật mạnh như muốn văng cả sang Thái Bình Dương, cuối cùng y mới nhận thức rõ chuyện gì vừa xảy ra—bị một kẻ biế n thái bóp m ông. Sự sợ hãi dâng tràn, y lập tức hét toáng lên: "Mẹ ơi!!!!"
Trương Giản Lan cúi đầu, giọng nói trầm thấp nhưng đầy dịu dàng: "Gọi mẹ em làm gì? Gọi phu quân chẳng phải tốt hơn sao? Ta ở đây..."
Vừa nói, hắn vừa vùi mặt vào cổ Kỳ Dụ, cọ sát thân thiết: "Ta thích nghe em gọi ta là phu quân."
"Á—!!"
Da đầu Kỳ Dụ như muốn tê dại. Lúc này, y chỉ nghe được tiếng bản thân đang cố gắng hít thở từng chút một để không ngất xỉu vì sợ. Cuối cùng, y đã hiểu ra: Người đàn ông trước mặt này không chỉ đơn giản là một kẻ biế n thái, mà rất có khả năng mắc vấn đề về tinh thần.
Nhìn bộ đồ cổ trang kỳ lạ của Trương Giản Lan, kết hợp với kiểu nói chuyện nửa phần sến súa, nửa phần kỳ quái cùng những hành vi bất thường vừa rồi, Kỳ Dụ không thể không hoài nghi: Liệu đây có phải là một bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi viện không?
Trong thoáng chốc, cả người Kỳ Dụ cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Nghe nói, những bệnh nhân tâm thần nếu bị k1ch thích sẽ càng trở nên nguy hiểm. Hơn nữa, có lời đồn rằng họ giết người cũng không bị kết tội..... Nghĩ đến đây, Kỳ Dụ càng thêm hoảng loạn. Vì chưa thể xác định rõ liệu người đàn ông này có vấn đề hay không, y chỉ còn cách cố gắng phối hợp.
Nghĩ vậy, Kỳ Dụ ráng giữ bình tĩnh, đưa tay run rẩy vỗ nhẹ lên lưng người đàn ông, cố tỏ ra thân thiện: "Được được, anh nói đúng, tôi là vợ của anh...... Tôi chính là vợ của anh... Nhưng anh có thể thả tôi ra trước được không? Anh ôm chặt thế này, tôi thấy khó chịu quá....."
"Khó chịu sao?" Trương Giản Lan vội vàng buông tay ra.
Ngay trong tích tắc, Kỳ Dụ lập tức muốn chạy trốn, nhưng Trương Giản Lan đã bình tĩnh giữ chặt tay y, điềm nhiên áp dụng mười ngón đan chặt, không cách nào thoát ra.
Không thể giãy thoát, Kỳ Dụ đành từ bỏ ý định, tiếp tục phối hợp với bệnh nhân tâm thần này để diễn nốt vở kịch.
Vì lo ngại Trương Giản Lan sẽ lại bất ngờ ôm ấp hoặc làm điều gì kỳ quặc, y vội nghĩ cách đánh lạc hướng hắn.
Kỳ Dụ hỏi: "Thứ lỗi cho tôi hiện tại không nhớ được anh là ai. Anh có thể nói rõ anh tên gì, nhà ở đâu, từ đâu đến, vì sao lại đến đây tìm tôi không?"
Y thầm tính trong lòng, nếu biết rõ nơi ở của hắn thì sẽ tìm cách "trả" hắn về đúng chỗ.
Trương Giản Lan nghiêm túc hỏi lại:
"Em thật sự không biết ta?"
Kỳ Dụ gật đầu lia lịa.
Thấy vậy, Trương Giản Lan hít sâu một hơi, sau đó thở ra, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: "Em nghe đây. Ta chính là thiên hạ đệ nhất kiếm — Trương Giản Lan, đạo trưởng của Thục Sơn, phu quân của em – người mà em đã bái đường thành thân. Ta từ đỉnh trời mà đến, hiện tại cư ngụ tại tiên đảo Thục Sơn. Vì tìm em, ta đã phá thủng Thiên Đạo, bước chân vào thế giới này."
Kỳ Dụ càng nghe càng cảm thấy không đúng. Y cứ có cảm giác người này sắp sửa nói tiếp: "Vậy nên, cho ta vay 50 đồng để ta mua vé trở về Thục Sơn."
May mắn thay, Trương Giản Lan chưa nói điều đó.
Kỳ Dụ rất hiểu chuyện, lập tức lấy điện thoại ra, vẽ mã QR trả tiền, nói: "Anh trai, hiện giờ trong thẻ của tôi chỉ còn 180 đồng thôi, vì vừa mới đi siêu thị mua chai nước tương. Toàn bộ số tiền này tôi đưa anh hết, được không? Anh xem có đủ để mua vé về Thục Sơn không?"
Trương Giản Lan liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay Kỳ Dụ, tò mò đưa tay sờ thử. Đúng lúc đó, điện thoại của Kỳ Dụ bất ngờ đổ chuông, Trương Giản Lan không cẩn thận chạm phải nút trả lời. Từ trong loa phát ra giọng nữ đầy uy lực, gào lên như sấm dội: "Kỳ Dụ! Mấy ngày nay con đi chết ở đâu rồi hả?!"
Tiếng hét vang trời khiến đồng tử Trương Giản Lan giãn ra vì chấn động. Theo phản xạ tự nhiên, hắn vung tay ném chiếc điện thoại văng xa mấy mét. Chiếc điện thoại rơi xuống đất nhưng may mắn không bị vỡ.
Trương Giản Lan nhanh chóng rút kiếm, chỉ thẳng vào chiếc điện thoại, nhíu mày đầy nghiêm trọng: "Yêu nghiệt phương nào! Mau hiện thân cho ta!"
Chiếc điện thoại vẫn nằm trên mặt đất, giọng nữ bên trong tiếp tục hùng hổ gầm lên: "Thằng nhóc ranh kia! Đã mấy ngày không thèm ló mặt về nhà! Tốt nhất trong vòng mười phút phải bò về đây cho ta! Ta nói cho con biết, hôm nay con chết chắc rồi!!"
Trương Giản Lan bình thản vung kiếm, đâm thẳng xuống màn hình, khiến chiếc điện thoại xuyên thủng hoàn toàn. Đảm bảo rằng nó không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, hắn liền thu kiếm lại, quay sang Kỳ Dụ, điềm nhiên nói:
"Vợ của ta, yên tâm. Những loại tinh quái như vậy, ta có thể một lần đánh mười cái, tuyệt đối không để chúng làm hại em."
Kỳ Dụ chỉ biết trợn tròn mắt, thốt lên trong tuyệt vọng: "Tôi... tôi... DI ĐỘNG CỦA TÔI!!!"
Không để ý đến phản ứng của Kỳ Dụ, Trương Giản Lan cầm kiếm bước về phía trước, ánh mắt quét qua dòng xe cộ đang chạy qua lại trên đường. Hắn cau mày đầy cảnh giác: "Vợ của ta, nơi này thật sự quá nguy hiểm. Hiện tại linh lực của ta bị hạn chế, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh. Không bằng chúng ta sớm trở về, ta sẽ cảm thấy yên tâm hơn."
Kỳ Dụ cứng đờ cả người, ngẩn ra một lúc lâu, cuối cùng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật đầu đáp: "Được..... Được thôi, về thì về..... Nhưng trước khi về, anh có thể cùng tôi đi một chỗ được không? Tôi còn chút việc cần làm..."
Trương Giản Lan không chút do dự gật đầu: "Ừ."
Kỳ Dụ không dám kích động đến dây thần kinh mỏng manh của hắn, chỉ biết căng da đầu nắm lấy tay hắn, gượng gạo nói: "Vậy..... Vậy thì..... Đi..... Đi theo tôi..."
Vừa nói, trán y đã lấm tấm đầy mồ hôi lạnh.
Thấy bàn tay nhỏ đang bối rối kia, Trương Giản Lan chủ động đưa bàn tay to ra nắm lấy, vẻ mặt dịu dàng bảo:
"Vợ của ta, không cần phải ngại ngùng như vậy. Em và ta vốn là phu thê, muốn nắm tay ta thì cứ lớn gan mà nắm. Tay của ta, chỉ để em nắm thôi."
Kỳ Dụ: "..."
Nhịn.
Nhịn một chút.....
Rất nhanh nữa thôi sẽ đến nơi.
Nhịn lúc này, mày có thể về nhà ăn cơm.
Kỳ Dụ vừa đi vừa tự an ủi bản thân, cuối cùng cũng dẫn bệnh nhân tâm thần này đến trước một tòa nhà nghiêm trang với hai màu xanh trắng đan xen. Trên tòa nhà nổi bật ba chữ lớn: Cục Cảnh Sát.
Bước vào đại sảnh của cục cảnh sát, nữ cảnh sát trực ban ngẩng đầu nhìn họ, mỉm cười hỏi: "Anh cần trợ giúp gì không?"
Kỳ Dụ nhanh chóng nắm chặt lấy tay Trương Giản Lan, sợ hắn bất ngờ bỏ chạy. Động tác này khiến Trương Giản Lan cảm thấy vui vẻ, sảng khoái hơn hẳn.
Kỳ Dụ hướng về phía nữ cảnh sát ngồi ở bàn trực, nghiêm túc nói: "Chào cô, tôi muốn báo án."
Nữ cảnh sát hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Kỳ Dụ chỉ vào Trương Giản Lan đang đứng thẳng tắp bên cạnh mình, nói:
"Người này hình như là bệnh nhân tâm thần trốn ra từ bệnh viện nào đó. Anh ta cứ bám theo tôi không rời. Tôi muốn nhờ các cô hỗ trợ tìm người nhà của anh ta."
Nghe vậy, Trương Giản Lan nhíu mày, khó hiểu nhìn Kỳ Dụ, nghiêm túc đáp:
"Vợ của ta, em đang nói cái gì vậy? Em không phải chính là người nhà duy nhất của ta trên đời này sao?"
Kỳ Dụ: "......"
Nữ cảnh sát nhìn Trương Giản Lan từ trên xuống dưới, sau đó lại quan sát Kỳ Dụ, nghi hoặc hỏi: "Cậu nói anh ta là bệnh nhân tâm thần? Thế cậu xác định điều đó bằng cách nào?"
Kỳ Dụ suy nghĩ một lát, rồi quay sang hỏi Trương Giản Lan: "Anh nói với cô ấy đi, anh là ai, từ đâu đến đây và đến đây làm gì."
Trương Giản Lan khó hiểu, hỏi: "Vì sao ta phải nói cho nàng?"
Kỳ Dụ giả vờ dỗ: "Anh nói cho cô ấy thì tôi mới đi theo anh."
"Ồ." Trương Giản Lan nghe xong, mặt mày nghiêm túc, quay sang nữ cảnh sát, nghiêm trang nói, "Ta là thiên hạ đệ nhất kiếm Trương Giản Lan, từ tiên đảo Thục Sơn đến đây tìm kiếm vợ của ta, muốn mang vợ của về Thục Sơn tu luyện tiên đạo, cùng nhau trở thành một đôi thần tiên quyến lữ."
Nữ cảnh sát nghe xong, trợn tròn mắt, sững sờ, không thốt nên lời.
Kỳ Dụ đỡ trán, bất lực nói: "Cảnh sát, giờ thì cô hiểu rồi chứ?"
Nữ cảnh sát ngầm hiểu, gật đầu, rồi đưa cho Kỳ Dụ một tờ giấy: "Cậu điền thông tin vào đơn đăng ký trước, sau đó dẫn anh ta vào."
Kỳ Dụ nhận tờ giấy, nghiêm túc điền thông tin, không quên quay lại nhắc nhở Trương Giản Lan: "Anh đứng yên đây, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, tôi viết xong lập tức quay lại."
Trương Giản Lan gật đầu.
Trong lúc Kỳ Dụ điền thông tin, Trương Giản Lan tranh thủ ngó nghiêng xung quanh, tò mò nhìn mọi thứ. Nhưng vì đã hứa, hắn thực sự không nhúc nhích dù chỉ một bước, vô cùng ngoan ngoãn.
Điền xong, Kỳ Dụ dẫn Trương Giản Lan vào trong, nơi có hai cảnh sát khác. Sau khi kể rõ tình hình, cảnh sát yêu cầu Kỳ Dụ tạm thời trấn an Trương Giản Lan trong phòng giám sát để xác minh thêm.
Kỳ Dụ liền kéo tay Trương Giản Lan dẫn vào.
Trương Giản Lan ngồi thẳng thớm trên ghế, dáng vẻ đoan chính như thể là thần tượng được đặt trên bệ thờ. Ngay cả cổ cũng dựng thẳng, nghiêm trang đến mức khiến người khác không khỏi cảm thấy buồn cười.
Kỳ Dụ rót cho Trương Giản Lan một ly nước ấm, đặt xuống bàn, rồi cẩn thận nói: "Trương...... Trương Giản Lan, tôi có chút việc phải ra ngoài một lát. Anh cứ ngoan ngoãn ở đây chờ, cảnh sát sẽ giúp anh tìm người nhà."
Y vừa định quay người đi thì tay bị giữ lại.
Trương Giản Lan nắm chặt tay Kỳ Dụ, giọng run rẩy như sợ hãi điều gì: "Vợ của ta muốn đi đâu? Vì sao không mang theo ta cùng nhau?"
A a a a! Đừng chạm vào ta!
Kỳ Dụ trong lòng gào thét, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra bình tĩnh, máy móc quay lại, gượng gạo vỗ tay Trương Giản Lan: "Không..... Không phải. Tôi... Tôi ngày mai sẽ đến gặp anh......"
Trương Giản Lan không chịu buông tha, tiếp tục truy hỏi: "Vì sao phải ngày mai? Không phải nói muốn cùng ta hồi Thục Sơn sao?"
Tôi biết trả lời thế nào đây trời ơi!
Kỳ Dụ vắt óc suy nghĩ, sau nửa ngày mới tìm ra một cái cớ: "Hôm nay..... Hôm nay hoàng lịch nói mọi việc không nên, không thích hợp ra ngoài. Ngày mai! Ngày mai nhất định tôi sẽ cùng anh trở về. Anh ngàn vạn lần đừng kích động, cứ ngoan ngoãn đợi ở đây."
Trương Giản Lan nhìn y, nghiêm túc hỏi lại lần nữa: "Ngày mai nhất định?"
Kỳ Dụ vội vã gật đầu, vội vàng nói: "Nhất định, nhất định."
Trương Giản Lan đuổi tới cửa, vẻ mặt đầy mong chờ: "Thế ta sẽ ở đây chờ em. Vợ của ta nhất định phải—"
"Rầm!"
Cửa sắt bị Kỳ Dụ đóng sầm lại, cắt ngang lời nói của Trương Giản Lan.
Trong phòng, Trương Giản Lan sững người, đứng nhìn cánh cửa vừa đóng. Hắn ngơ ngác hồi lâu, đôi mắt dần hiện lên sự mất mát.
Cuối cùng, hắn cúi đầu, khẽ lẩm bẩm hai chữ còn dang dở: "Trở về..."
Kỳ Dụ ra khỏi đồn cảnh sát, không dám chậm trễ, chạy như điên về nhà. Dọc đường, y còn không quên nhặt bánh xe của Cừu Con lên, nghĩ thầm: Dù sao cũng phải mang về cái gì đó để giảm nhẹ tội lỗi với mẹ. Có khi Lý nữ sĩ sẽ tha thứ mà từ nhẹ xử phạt.
Trên đường về, y đi ngang qua quảng trường xanh hóa. Chỉ định liếc mắt qua thôi, nhưng ngay lập tức bị thu hút bởi một bóng người kỳ lạ.
Đứng bên cạnh thùng rác là một nam nhân mặc hồng y, trên lưng cõng một thanh cự kiếm. Hắn cao gần 1m9, dáng người thon dài, gương mặt đẹp như trong tranh, khí chất hiên ngang, nhưng quần áo lại rách rưới đến mức lộ cả ba ngón chân.
Người này khiến đám đông không ngừng ngoái nhìn. Nhưng cái bộ dáng nghèo khổ ấy, cộng thêm thanh cự kiếm cũ kỹ trên lưng, làm hắn trông giống một nhân vật bước ra từ tiểu thuyết võ hiệp: một kiếm khách lang bạt không xu dính túi.
Kỳ Dụ dừng bước, nhìn chằm chằm người nọ, trong đầu lướt qua một ý nghĩ: Người này là ai? Chẳng lẽ là đồng bọn của Trương Giản Lan?
Đang suy nghĩ, thì y thấy kiếm khách hồng y bắt đầu cử động. Người đàn ông đó cúi đầu trước thùng rác, nghiêm túc nói: "Tại hạ lưu lạc đến tận đây, trong bụng đói khát. Nếu như có thể, muốn mượn một bữa cơm... Yên tâm, ngày nào đó nhất định trả lại ngươi một ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."
Nói xong, người nọ thò tay vào thùng rác.
Kỳ Dụ trố mắt nhìn, chỉ thấy hắn từ thùng rác lôi ra... một con mèo hoang!
Trong miệng con mèo ngậm một miếng cá khô, vẻ mặt mờ mịt nhìn người vừa lôi nó ra khỏi ổ.
Phong Thanh Tiêu nghiêm túc giơ tay lấy miếng cá khô từ miệng mèo, vừa nói: "Tiểu hữu, xin thứ cho tại hạ đường đột."
Kỳ Dụ: "..."
Mẹ nó! Đây là cái gì mà kiếm khách thần kinh vậy?