Cô cố gắng trấn tĩnh. Cô không phải là "mẹ kế ác độc" trong truyện. Cô là Lê Diễm, một nhà thiết kế nội thất độc thân vui vẻ, và cô hoàn toàn không có ý định hành hạ trẻ con. Mục tiêu của cô là sống sót, và tốt hơn hết là sống sót một cách thoải mái.
"Được rồi, được rồi. " cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Ta biết các con không thích ta, và ta cũng không mong các con thích ta ngay lập tức. Nhưng ta hứa, ta sẽ không làm hại các con."
Cả năm đứa trẻ đều nhìn cô với vẻ hoài nghi rõ rệt.
"Hứa?" Tề Trạm, cậu bé lạnh lùng, nhếch mép. "Lời nói của bà có đáng tin không?"
"Ta..." Lê Diễm ấp úng. Thật khó để thuyết phục một đám trẻ con đang nghĩ rằng bạn là quái vật. "Ta sẽ chứng minh. " cô nói: "Hãy cho ta thời gian."
"Thời gian?" Tề Mặc, cậu bé bướng bỉnh, nhún vai. "Bao lâu? Đến khi bà bán bọn ta vào kỹ viện à?"
Câu nói của Tề Mặc như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Lê Diễm. Đúng rồi, trong truyện: "mẹ kế" này đã bán Tề Mặc cho một lão già háo sắc để lấy tiền tiêu xài.
"Không!" Lê Diễm hét lên: "Ta sẽ không bao giờ làm như vậy! Ta thề!"
Cả năm đứa trẻ đều giật mình trước sự tức giận đột ngột của cô. Tề Bảo Bảo, cô bé ba tuổi, bắt đầu khóc thút thít.
Lê Diễm hối hận ngay lập tức. Cô không nên nổi nóng như vậy. Cô cần phải bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáo và lên kế hoạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta xin lỗi. " cô nói, cố gắng hạ giọng: "Ta không nên quát các con. Ta chỉ muốn nói rằng, ta không phải là người xấu. Ta sẽ không làm hại các con, ta sẽ không bán các con, ta sẽ không bỏ đói các con."
"Vậy bà sẽ làm gì?" Tề Hành hỏi, giọng vẫn đầy nghi ngờ.
Lê Diễm hít một hơi thật sâu. "Ta sẽ chăm sóc các con. " cô nói: "Ta sẽ nấu ăn cho các con, ta sẽ may quần áo cho các con, ta sẽ dạy các con học, ta sẽ bảo vệ các con."
Cô nhìn vào mắt từng đứa trẻ, cố gắng truyền tải sự chân thành của mình. "Ta sẽ là... mẫu thân của các con."
Cả năm đứa trẻ đều im lặng. Không ai tin cô. Nhưng ít nhất, cô đã gieo một chút hy vọng vào lòng chúng.
Mẫu thân? Lê Diễm thầm nghĩ. Mình á? Chưa từng nghĩ tới. Nhưng có lẽ, đây là cơ hội để cô thay đổi số phận của mình, và của cả năm đứa trẻ này.
Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô biết một điều: cô sẽ không trở thành "mẹ kế ác độc" trong cuốn tiểu thuyết rẻ tiền này. Cô sẽ là... một người mẹ.
"Bây giờ. " cô nói, đứng dậy khỏi giường: "Ta nghĩ chúng ta nên ăn sáng. Các con muốn ăn gì?"
Năm cặp mắt nhìn cô với vẻ kinh ngạc. Bữa sáng? "Mẹ kế" này thực sự muốn nấu ăn cho họ sao?