Chỉ là ta không hiểu, ta chỉ có đôi mắt là giống nàng ấy thôi.
Theo lý, hắn đã phải lòng Mạc Nam Tịch rồi, một chút giống nhau nhỏ bé như vậy, lẽ ra hắn sẽ không để tâm nữa mới phải.
“Hôm nay ta đến đây là muốn hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có nguyện ý theo ta về kinh thành không, ngày mai sẽ khởi hành.”
Lý Tinh Trạch lại một lần nữa đưa ra lời mời.
Ta cũng lại một lần nữa từ chối.
Việc Lý Tinh Trạch trở về kinh thành chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, không đến mấy ngày nữa, hắn sẽ vì nhớ nhung Mạc Nam Tịch mà quay về Hưng Châu.
Nếu ta thật sự đi theo hắn, vậy ta sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội đi theo cốt truyện.
Lý Tinh Trạch thấy ta kiên quyết, cũng không khuyên nữa.
Chỉ là trước khi rời đi, hắn nhìn thẳng vào mắt ta và nói: “Đáng tiếc, vừa lúc ta đang thiếu một đôi mắt.”
Lời này thật khó hiểu, khiến ta không biết đầu cua tai nheo ra sao.
Ngay khi ta nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc.
Không ngờ, vào đêm Lý Tinh Trạch rời đi, ta đã bị ám vệ của hắn đánh ngất.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong một biệt viện ở kinh thành.
Ở nơi đó, cuối cùng ta cũng đã hiểu được câu “ta còn thiếu một đôi mắt” mà hắn nói là có ý gì.
…
Trong sân toàn là nữ nhân, ăn mặc đều rất lộng lẫy.
Có người rất xinh đẹp, cũng có người dung mạo bình thường.
Nhưng ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra điểm khác thường trên người những nữ nhân này.
Tất cả bọn họ đều có một bộ phận nào đó giống với vị bạch nguyệt quang A Vu trong truyền thuyết kia.
Giống như một bức tranh ghép hình bằng người sống vậy.
Đột nhiên ta cảm thấy thật may mắn, lúc trước A Vu kiên quyết lựa chọn rời đi là đúng đắn.
A Vu chính là vị công lược giả đã đưa ta đến thế giới này.
Trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, nàng ấy đã từng yêu Lý Tinh Trạch, còn suýt chút nữa vì hắn mà ở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
May mà vào thời khắc quan trọng nhất, nàng ấy đã kịp thời tỉnh ngộ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền tiêu sái rời đi.
Còn ta, vốn dĩ đã là một người chết.
Chính A Vu đã dùng không ít điểm tích phân đổi lấy cơ hội trùng sinh lần này cho ta.
“Tang cô nương.” Lý Tinh Trạch lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta nhìn về phía hắn.
“Lý công tử, đây là có ý gì?”
“So với ở Mạc phủ, ở đây ngươi không cần phải làm gì cả, ngươi chính là chủ nhân của nơi này.”
“Nếu ta không muốn đồng ý thì sao?”
Lý Tinh Trạch mỉm cười, dùng giọng điệu không mặn không nhạt đáp: “Tang cô nương, không phải bổn vương đang cho ngươi lựa chọn, đây cũng là lần cuối cùng bổn vương gọi ngươi như vậy, sau này ngươi sẽ tên là A Thập Tam.”
Lý Tinh Trạch trực tiếp vạch trần thân phận, ta biết Lý công tử khiêm tốn, lễ độ ở Hưng Châu kia đã biến mất rồi.
Nếu ta còn dám nói thêm một câu nữa, e rằng hắn sẽ ra lệnh cho thị vệ bên cạnh một kiếm kết liễu ta ngay lập tức.
Người thức thời mới là tuấn kiệt, ta lựa chọn im lặng.
Lý Tinh Trạch rất hài lòng với sự thức thời của ta.
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương bảo đảm sẽ cho ngươi được sống một đời an nhàn.”
Nói xong, hắn nhìn lướt qua những nữ nhân trong viện với vẻ mặt đầy hoài niệm, rồi dẫn theo đám thị vệ rời đi.
Trong cốt truyện gốc căn bản không hề nhắc đến sự tồn tại của biệt viện này.
Chỉ cần tiết lộ ra một chút tin tức thôi, ta đã không dùng đôi mắt này để mê hoặc hắn.
Biệt viện không giống như Mạc phủ, nơi này có thị vệ vương phủ canh giữ nghiêm ngặt, còn có ma ma và thái giám.
Ta giống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son.
Mỗi ngày vào lúc hoàng hôn, Lý Tinh Trạch đều sẽ đến biệt viện dùng bữa tối.
Hắn thích cảm giác được tất cả nữ nhân vây quanh bên cạnh, giống như A Vu đang ở bên hắn vậy.
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ chọn ngủ lại trong viện của một nữ nhân nào đó.
Đây chính là cái cách mà hắn gọi là yêu A Vu, hoài niệm A Vu.