Xuyên Thành Người Qua Đường Trong Truyện Đam Mỹ

Chương 14:



Chương 14:  

Khi nói câu này, giọng điệu của Lý Tinh Trạch đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn Mạc Nam Tịch cũng vậy.

 

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, cuối cùng Mạc Nam Tịch chịu thua.

 

Hắn buông rèm xuống, ngăn cách ánh mắt lạnh lẽo của Lý Tinh Trạch.

 

Hắn nhìn ta, nói bằng giọng rất nhỏ: “Không đi được nữa rồi.”

 

Chưa để ta kịp phản ứng, Mạc Nam Tịch đã ôm chặt ta vào lòng, như muốn khảm ta vào người hắn.

 

“Nhưng ngươi có thể đi.”

 

Nói xong, hắn buông ta ra.

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn hôn nhẹ lên môi ta.

 



 

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

 

Đến mức sau khi ta bị đánh mười gậy, bị ném đến bãi tha ma.

 

Rồi lại được người ta đào lên từ bãi tha ma, đưa đến y quán cứu chữa, ta vẫn chưa thể hoàn hồn.

 

Dễ dàng hoàn thành cốt truyện như vậy sao?

 

Nhưng cái giá phải trả là Mạc Nam Tịch khuất phục Lý Tinh Trạch, theo hắn hồi phủ.

 

Ta sẽ không bao giờ quên ánh mắt cuối cùng của Mạc Nam Tịch trước khi rời đi.

 

Vừa không nỡ vừa quyết tuyệt!

 

Hoàn thành cốt truyện, đáng lẽ ta phải vui mừng, nhưng lúc này ta lại không thể nào cười nổi.

 

Nếu Mạc Nam Tịch thật sự yêu Lý Tinh Trạch như trong sách thì cũng thôi, nhưng bây giờ...

 

Hắn đã thức tỉnh ý thức rồi.

 

Hắn sẽ phải chịu đựng khuất nhục cỡ nào mới có thể tiếp nhận cốt truyện đã định sẵn trong nguyên tác đây?

 

Ta nằm trong y quán hơn một tháng, thương thế mới dần dần hồi phục.

 

Trong một tháng này, ta cũng từng tìm người dò hỏi tin tức của Mạc Nam Tịch, nhưng đều không có kết quả.

 

À, trong tháng này còn xảy ra một chuyện khiến ta vô cùng kinh ngạc.

 

Lý Tinh Trạch cưới Vương phi, nghe nói là do Hoàng đế ban hôn, phải thành thân trong vòng một tháng.

 

Ta không khỏi nhớ đến những nữ tử trong biệt viện.

 

Trước khi ta rời đi, các nàng lần lượt qua đời, không biết có liên quan gì đến vị Vương phi mới này không?

 

Nếu là một vị Vương phi hay ghen như vậy, khi nàng biết đến sự tồn tại của Mạc Nam Tịch, liệu có thể dung túng hắn được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta càng thêm lo lắng.

 

Sau khi thương thế lành lặn, ta đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nhưng vẫn không tra được chút tin tức nào của Mạc Nam Tịch, hắn như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

 

Tìm kiếm nhiều lần không có kết quả, không còn cách nào khác, ta đành phải từ bỏ, rời khỏi kinh đô.

 



 

Ta tìm một trấn nhỏ yên bình, giàu có ở nơi xa xôi để định cư.

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Mua nhà cửa, ruộng vườn, làm một tiểu địa chủ.

 

Tiền, những năm nay ta cũng tích cóp được kha khá, còn có một phần là do Mạc Nam Tịch cho.

 

Hắn giấu một xấp ngân phiếu trong quần áo, chính là bộ nam trang mà ta đã mặc khi cải trang.

 

Mãi đến khi nhìn thấy xấp ngân phiếu hắn giấu, ta mới hiểu ra.

 

Chỉ sợ hắn đã sớm dự liệu được tình huống chỗ cổng thành nên mới chuẩn bị hậu chiêu.

 

Nếu không, sao ta có thể sống sót dưới loạn côn?

 

Mỗi lần nghĩ đến đây, ta lại không kìm nén được đau khổ.

 

Nếu có thể làm bạn với hắn cả đời, hình như cũng rất thú vị.

 

Đáng tiếc...

 

Ngày tháng như thoi đưa.

 

Bất tri bất giác, ta đã chuyển tới trấn nhỏ này được một năm.

 

Ta đã quen với cuộc sống ở đây, cũng hòa mình với người dân nơi này.

 

Hôm đó, ta từ ngoại ô đạp thanh trở về.

 

Phát hiện tòa nhà đối diện có không ít gia đinh đang chuyển đồ vào trong.

 

Ta hiếu kỳ quan sát mấy lần, tòa nhà này đã bị bỏ trống hơn nửa năm, chẳng lẽ đã bán đi rồi?

 

Ngay khi ta đang nghi hoặc, một giọng nói vang lên bên cạnh ta.

 

“Tang Du!”

 

Ta vội vàng nhìn sang.

 

Dưới chân tường phủ kín hoa đón xuân màu vàng, có một nam tử thân hình cao ráo, mỹ mạo như họa đang đứng ở đó.

 

Ta sững sờ nhìn hắn, lẩm bẩm: “Lang quân...”

 

Hắn mỉm cười với ta, dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng đáp lại: “Tang Du, ngày sau ta sẽ làm hàng xóm với ngươi, ngươi thấy thế nào?”

 



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com