Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 56: Đêm Đó Đã Xảy Ra Chuyện Gì?



Mấy ngày tiếp theo, sứ đoàn Lăng gia chủ yếu chỉ đàm phán với bên bộ phận liên quan của An thị, chẳng hạn như, phạm nhân một nước chạy tới quốc gia khác thì nên liên thủ bắt người bằng cách nào, trừng phạt như thế nào. Hay ví như, năm nay Lăng thị thu hoạch mẻ cá khá phong phú, hy vọng mở rộng xuất khẩu sang An gia, đồng thời, An gia cũng mong giảm giá một cách hợp lý.

Lần này ta tới, vốn dĩ chỉ muốn ở cùng tỷ tỷ nhiều hơn. Nhưng rất nhanh ta đã phát hiện, nàng ta còn bận hơn cả Lăng Thanh Vân, các cuộc gặp mặt đều rất qua loa, thỉnh thoảng ăn một bữa cơm cùng nhau, sứ đoàn lại cử người tới báo tin giữa chừng.

Haizz, quả nhiên, trên thế giới này không có tổng tài bá đạo nhàn nhã nào cả. Các lão đại còn đang hận một ngày không có hai mươi tám tiếng kia kìa.

Nhưng tỷ tỷ vẫn lo ta sẽ buồn chán, nên đã bật đèn xanh, ban cho ta một tấm ngọc bài thông hành cung cấm, để ta cải trang đi dạo trong kinh Thần Mộc.

Thế là ta bèn đưa Dao Cơ và Ngô Đồng đến Trích Tinh lâu.

Trích Tinh lâu là nơi nổi tiếng nhất kinh Thần Mộc, hồi còn ở Lăng quốc, ta đã nghe nói đến quán rượu tiếng tăm lẫy lừng này. Trong lầu có một cây cổ thụ khổng lồ, bao trùm toàn bộ tòa nhà, cây càng lớn, lầu cũng càng cao, dưới rộng đỉnh hẹp, giống như một chiếc ô được gấp lại, ngồi trên tầng cao nhất, cho dù không thể ngắm được sao, nhưng nhất định sẽ thấy phong cảnh toàn bộ thành. Nổi tiếng nhất nơi này, vẫn phải kể đến một thuyết thư tiên sinh, ông ta đã kể chuyện bốn mươi năm, trừ phi có nhân vật đặc biệt yêu cầu kể một câu chuyện cụ thể, còn không thì ngày nào cũng kể một câu chuyện mới, không hề lặp lại.

Ta đã yên vị, nhàn nhã lật cuốn thực đơn, mắt bắt đầu hoa lên, cuối cùng đành hỏi Dao Cơ và Ngô Đồng để tham khảo.

Ngô Đồng cười nói: "Phu nhân, người thật là... Bản thân thích ăn món gì cũng quên mất. Trước kia, không phải người hay nói, gỏi hạt sen chua cay nơi này là ngon nhất, không giống đồ ăn trong cung, nhạt nhẽo đạm bạc sao?"

Dao Cơ phụ họa theo: "Người cũng thích bồ câu nướng gỗ thông nữa, còn nói gỗ thông lâu năm sẽ có mùi hương rất đặc biệt."

Ta "à" một tiếng, cười nói: "Quả thực quên mất rồi."

Các nàng vừa nhắc đến "An Khả Tâm trong quá khứ", ta lại bắt đầu mất bình tĩnh. Cuối cùng không nhịn nổi, bèn hỏi: "Hai người các ngươi hầu hạ ta từ nhỏ, đúng không?"

Cả hai đều gật đầu: "Tất nhiên rồi, tại sao Phu nhân lại nhắc đến chuyện này?"

Tại sao ư? Đương nhiên là vì chuyện Lăng Thanh Vân nhắc tới lúc ở trong quan tài, ta vẫn hơi để ý.

Thế là ta bèn hạ giọng: "Ta muốn hỏi các ngươi, vào đêm ta sinh non, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Dao Cơ sửng sốt, đáp: "Phu nhân, chuyện thương tâm, người đừng suy nghĩ nhiều."

"Bảo các ngươi nói, thì các ngươi cứ nói," Ta nghiêm mặt.

Hai nha hoàn không dám cãi lời, Ngô Đồng thì thầm kể: "Ngày đó..."

Hai người họ, mỗi người kể một câu, thay phiên nhau hồi tưởng. Từ lời kể của bọn họ, cuối cùng ta cũng thông não được cảnh tượng đêm đó.

-

-

Hoàng cung Nam Hải, điện Tĩnh Ba.

Trên chiếc giường rộng rãi, chăn gấm phu thê, nhưng dưới lớp chăn rõ ràng chỉ có mỗi một người. Nữ nhân đang lăn qua lăn lại, ngủ không ngon giấc, quả thực chính là An Khả Tâm.

"Mộc Vân! Mộc Vân!" Nàng ấy bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, giống như vừa tỉnh giấc từ cơn ác mộng.

Năm đó, An Khả Tâm mới mười sáu mười bảy tuổi, có lẽ vì mới tỉnh dậy nên mái tóc hơi hỗn loạn, đôi mắt tựa nước mùa thu dường như đang long lanh ánh lệ, phần bụng nhỏ hơi phồng lên, có lẽ cái thai đã được ba tháng. Bởi vì mang thai nên hai má nàng ấy sưng vù, nhưng vẫn không thể giấu nổi nhan sắc khuynh thành ấy.

"Phu nhân, người không sao chứ?" Mấy cung nhân vội vàng bước ra từ chỗ hầu, đỡ nàng ấy, liên tục hỏi han.

"Mộc Vân đâu?" An Khả Tâm tóm lấy tay Ngô Đồng, hỏi.

"Phu nhân, công tử... Đến thỉnh an Lão phu nhân rồi."

Người trả lời chính là Dao Cơ, người mà nàng nhắc đến chính là đích mẫu của Lăng Thanh Vân, chính thất của Lăng Hải Lưu: Phong Tuyên Nhược.

An Khả Tâm ôm ngực, dường như đã dần dần dịu lại, nhưng vẫn cảm thấy sốt ruột: "Ta biết chàng đã đi thỉnh an, nhưng bây giờ đã tới nửa đêm, tại sao vẫn chưa trở về?"

Dao Cơ và Ngô Đồng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Dao Cơ đành bước lên an ủi: "Phu nhân đừng lo lắng quá, bây giờ công tử cũng sắp trở thành cha rồi, không còn là trẻ con, Lão phu nhân mà muốn phạt ngài ấy, có lẽ sẽ không ra tay đánh như trước kia nữa, lần trước, không phải chỉ phạt ngài ấy chép kinh cả đêm trong thần đường sao?"

Ngô Đồng vội vàng phụ họa: "Cũng không hẳn là chép cả đêm, lần đó Phu nhân chỉ đe dọa, không phải trước hừng đông, ngài ấy đã trở về rồi sao."

Ta che mặt, thầm chửi rủa: Giọng điệu mừng rỡ thần kỳ gì vậy?! Chép kinh một đêm, cổ tay phải đứt lìa từ lâu rồi...

An Khả Tâm thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: "Cũng đúng."

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng ấy nhắm mắt nói tiếp: "Nhưng tại sao ta vẫn cảm thấy lo sợ như vậy? Tại sao vẫn không yên tâm..."

"Nếu không thì để Thuận Tử đến chỗ của Lão phu nhân xem thử?" Dao Cơ đề nghị, "Có thể đưa người về thì tốt, nếu không được thì ít nhất cũng thăm dò xem Lão phu nhân có tìm cớ gì nữa không, đánh phạt hay là âm thầm có định đoạt."

An Khả Tâm gật đầu: "Được."

Lúc này ta mới biết hồi ấy Thuận Tử cũng đi theo An Khả Tâm. Nghe Dao Cơ nói, mặc dù thể hiện rất bình thường, nhưng dù sao nàng ta vẫn còn trẻ, khuôn mặt phúng phính đỏ bừng.

Thuận Tử ra ngoài không lâu đã quay trở lại.

"Thế nào?" Ba người đồng thanh hỏi.

"Không... Không có Lão phu nhân ở đó..." Thuận Tử trả lời.

"Vậy thần đường thì sao?"

"Ở... A... Không, cũng không ở thần đường."

Thuận Tử nói năng ấp úng, khiến người ta khó mà phớt lờ, nàng ta cúi đầu, căn bản không dám nhìn vào mắt người khác, sắc mặt thì tái nhợt, hoàn toàn không còn chút hồng hào nào trước đó.

"Người còn lại đâu?" An Khả Tâm càng nghe nàng ta nói càng nôn nóng, bèn trừng mắt hỏi.

"Nô, nô tỳ... Không biết... Không tìm thấy người..."

Ngô Đồng nghe xong cũng mở miệng mắng: "Đồ vô dụng, phái anh vũ đi còn được việc hơn ngươi! Nếu ngươi không thăm dò được, tại sao không nói một câu nào? Chẳng lẽ muốn Phu nhân càng hỏi càng lo sao?"

Thuận Tử bị nạt nộ, không dám nói thêm câu gì, hai mắt rưng rưng.

An Khả Tâm vốn dĩ đang vội, càng nhìn thấy nàng ta khóc, càng thêm lo sợ, nàng ấy nhấc chân muốn bước xuống giường, nhưng còn chưa kịp chạm đất, chân tay đã mềm nhũn, nàng ấy ôm bụng, rên một tiếng.

"Dao Cơ, Ngô Đồng, bụng ta đau quá..." Nàng ấy vừa nói, trán vừa thấm đẫm mồ hôi, từng giọt chảy xuống to như hạt đậu, khuôn mặt thanh tú dần trở nên vặn vẹo.

Ngô Đồng kinh hãi hét lên: "Phu nhân đừng nhúc nhích, có máu!"

Dao Cơ xông ra ngoài, hô hào mọi người tới, đi mời ngự y...

Ai ai cũng biết kết cục của đứa bé trong bụng An Khả Tâm...

-

Đây là câu chuyện dựa trên lời kể của Dao Cơ và Ngô Đồng, nhưng câu trả lời mấu chốt mà ta muốn vẫn chưa có, ta mở to hai mắt, hỏi: "Vậy nên cuối cùng Lăng Thanh Vân đã ở đâu?"

Dao Cơ lắc đầu: "Không ai biết. Nô tỳ chỉ biết sáng sớm Quốc chủ trở về, cơ thể đã ướt sũng, chính ngài ấy nói là bị ném xuống hồ sen."

Ngô Đồng bổ sung: "Trước kia Quốc chủ ra ngoài, hình như rất hay đeo trang sức, nhưng sau một khoảng thời gian rất lâu, ngài ấy không đeo nữa, mãi đến khi đăng cơ, Quốc chủ mới đeo lại, nhưng chỉ còn mỗi một chiếc."

Ta lập tức giật mình, một lúc thật lâu vẫn chưa nguôi ngoai. Nguyên chủ An Khả Tâm và đứa con bạc mệnh quả thực rất đáng thương, nhưng ta vẫn nghi ngờ, năm đó rốt cuộc Lăng Thanh Vân đã trải qua chuyện gì? Thuận Tử nói hắn không ở chỗ Lão phu nhân, cũng không ở thần đường, vậy hắn đã ở đâu?

Hay là, Thuận Tử đã nói dối? Nhưng tại sao nàng ta lại nói dối? Rốt cuộc nàng ta đã nhìn thấy gì?

Những gì ta biết được trong cốt truyện là sau này Thuận Tử sẽ tố giác với An Khả Tâm, chuyện Lăng Thanh Vân cưỡng đoạt đích mẫu. Nhưng mở đầu đã thế này, cốt truyện thật sự sẽ diễn ra như vậy sao?

Đương lúc chìm trong suy nghĩ, phía sau bỗng có người chào hỏi, giọng điệu vừa ngạo nghễ vừa phóng khoáng: "Sao muội lại ở đây? Thật trùng hợp!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com