Quả nhiên, đêm bọn ta trở về kinh Nam Hải, vốn dĩ đang kiểm kê sổ sách ở trong cung Bích Lan, Hồng Trọng đột nhiên lao tới, mặt mày đỏ bừng, nàng ta khua tay múa chân, khuôn miệng mấp máy, giống như đang hét lên: "Nở, nở!"
Ta và Lăng Thanh Vân đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng theo Hồng Trọng đi xem.
Bước vào mật thất Vô Nhai các, chỉ thấy bông hoa nhỏ màu bạc như thủy ngân trong cái bầu nước lớn nhất đã nở rộ, mặc dù nhỏ xíu, nhưng mọi thứ vẫn đầy đủ, cánh hoa sáng lấp lánh như kim cương, phản chiếu đủ loại màu sắc của thế gian.
Hồng Trọng nâng chiếc bầu lên, cẩn thận từng chút từng chút, đưa nó đến gần, khoảnh khắc đặt xuống vẫn không quên dùng hai tay chụm lấy miệng bầu, khiến làn nước tỏa sáng lấp lánh trông càng rõ, Lăng Thanh Vân cũng cúi xuống, ghé sát đầu nàng ta rồi quan sát thật kỹ, khuôn mặt hắn bị bông hoa phản chiếu, sáng rực.
Ta chợt phì cười, nói: "Người biết thì là ngắm hoa, người không biết còn tưởng các ngươi đang ngắm một đứa trẻ."
Lời vừa thốt ra, cơ thể Hồng Trọng đột nhiên sững lại, sau đó khuôn mặt cũng đỏ lên—— mặc dù nàng ta đã che mặt, nhưng ta vẫn phát hiện hai vành tai đỏ bừng. Kế đó, nàng ta ngồi dậy, im lặng lùi lại hai bước.
Ta đột nhiên phát hiện bản thân đã lỡ lời.
Hồng Trọng đi theo Lăng Thanh Vân mười năm, tận tâm chu đáo, một lòng trung thành. Mọi việc Lăng Thanh Vân giao phó, nàng ta đều dồn hết tâm huyết thực hiện, tận tâm tận lực giống như hai đôi mắt trân quý của mình.
Mặc dù ngoại hình hơi xấu xí, nhưng dù sao cũng là cô nương trong nhà.
Ta cũng là nữ nhân, chẳng lẽ lại không cảm nhận được tình cảm mãnh liệt nhưng vô vọng của nàng ta sao?
Lăng Thanh Vân đối xử dịu dàng với nàng ta, giao cho nàng ta trọng trách, nhưng, đương nhiên không thể đáp lại bất cứ tình cảm nào của Hồng Trọng.
Từ góc độ nào đó, ta thậm chí còn nhìn thấy tình cảnh của bản thân chẳng khác gì Hồng Trọng, Lăng Thanh Vân chính là kiểu người đi qua bụi hoa mà vẫn không vương lá, hắn đối xử với ai cũng nhẹ nhàng, không hề vượt qua quy củ, chỉ có lợi dụng, thậm chí còn muốn ngươi phải cam tâm tình nguyện. Ngoại trừ An Ngọc Noãn, ta chưa từng thấy hắn lo lắng vì bất cứ ai cả.
Ta lấy thân phận "phu nhân chính thất" nói một câu như vậy với Hồng Trọng, quả thực khó tránh khỏi việc khiến người ta suy nghĩ sâu xa, có lẽ nàng ta đã cho rằng ta đang chế nhạo tình cảm mà nàng ta cật lực che giấu, muốn cảnh cáo nàng ta cách xa Lăng Thanh Vân một chút.
Cũng may Lăng Thanh Vân đã ngẩng đầu, mỉm cười xua đi bầu không khí xấu hổ: "Này, Khả Tâm, sao ngươi không tới xem thử? Đây chính là "hạt giống" của ngươi mà."
Câu nói đùa của hắn mang hai nghĩa, hạt giống hoa kính quả thực là do ta mang về.
Thế là ta đành cười cười, bước đến gần.
"Vất vả lắm mới có đóa hoa nhỏ xíu này, ta muốn xem thật nhiều thứ." Lăng Thanh Vân phấn khích xoa xoa tay, hắn nhìn chằm chằm hoa kính, nói.
Cảm xúc của ta cũng mông lung, nói thật, ta cảm giác như đây chính là một chiếc hộp Pandora, khi con người đã có khao khát tìm hiểu quá khứ và khám phá bí mật, thì dù có bao nhiêu bông hoa kính cũng không đủ.
Ví dụ như, bây giờ ta rất muốn biết, cái đêm An Khả Tâm sinh non rốt cuộc đã diễn ra chuyện gì, cũng rất muốn biết, chuyện gì đã xảy ra trong cái ngày ta xuyên sách, xa hơn một chút, ta thậm chí còn muốn biết, những gì đã xảy ra trong trận chiến với Dạ tộc năm đó.
Nhưng cuối cùng, chỉ có một đóa hoa.
Hồng Trọng đưa ngón tay, khua tay múa chân giữa không trung, muốn nói rằng vẫn còn nhiều đóa hoa chưa nở.
Dường như Lăng Thanh Vân đã hạ quyết tâm, hắn cắn răng: "Trước tiên cứ dùng vào việc chính đã."
Việc chính mà hắn nói chính là chuyện điều tra ôn dịch lần này. Ta cũng nghĩ như vậy, cho dù có tò mò về quá khứ cũng chẳng thể thay đổi điều gì, nhưng ôn dịch thì vẫn đang diễn ra.
Thế là, hắn bèn mở cái túi giấy vàng kia ra, lúc này cả bọn đều nhìn rõ, bên trong có nửa cây nhang cháy dở và một mảnh vải có chữ "miếu Ôn Nương", kết hợp lại, có lẽ đây là đồ trong một ngôi miếu nào đó.
Miếu, là nơi để cầu nguyện.
Nếu núi Phật càng ngợp hương khói, thì chứng tỏ thế gian càng nhiều phiền não.
Rõ ràng "dịch bệnh" ở Tam Sơn, không hề nhẹ như lời Giang Hiển Diệu.
Ta nhớ rõ khoảnh khắc nhặt được cái túi, trên đó dường như vẫn còn hơi ấm, nên dựa vào ký ức, phán đoán thời điểm mơ hồ, kết hợp với nửa nén nhang kia làm "dẫn".
Sau khi tìm được "dẫn", Lăng Thanh Vân định cắt cổ tay, nhỏ máu xuống dòng nước.
Nhưng Hồng Trọng đã nhanh hơn hắn một bước, chặn tay hắn lại, rồi nhanh nhẹn dùng dao đâm vào ngón tay mình.
Giọt máu đỏ tươi rơi vào dòng nước mang hơi thở lưu huỳnh, ta nhìn vào mắt Hồng Trọng.
Đôi mắt đốm đỏ kia rõ ràng đang nói: Cơ thể Quốc chủ quý giá, không thể bị thương được, nên để ta thì hơn.
Ta không khỏi thầm cảm thán.
Lúc nãy, ta từng nói Hồng Trọng yêu trong vô vọng, nhưng có lẽ, nàng ta ngược lại còn hạnh phúc hơn ta, bởi vì nàng ta thật sự không đòi hỏi hồi đáp, một lòng hy vọng Lăng Thanh Vân sống tốt, vậy là được rồi.
-
Bức tranh từ từ hiện ra trước mắt bọn ta, nén hương này ban đầu nằm trên tay một nữ nhân, nữ nhân đầu tóc rối bời, y phục trên người đã bạc màu trắng xóa, khắp nơi vá chằng vá chịt, bọn ta men theo tầm mắt của bà ấy, bước về phía trước.
Nơi này có lẽ là núi sâu, nhưng lại tụ tập rất nhiều người, nhìn qua, hơn một nửa đều là người dân nghèo khổ giống như bà ấy, bọn họ đang chen chúc, nên người phụ nữ di chuyển rất chậm.
Ta bỗng chú ý, hướng người phụ nữ đang đi đến chính là cửa miếu, nhưng rõ ràng cửa đang nằm hướng tây!
Thật kỳ lạ, miếu thờ thần đều nằm ở hướng bắc, quay mặt về hướng nam, phía tây tượng trưng cho tiền tài, chiến tranh và giết chóc, tại sao miếu thờ thần lại quay về hướng tây.
Tiến về phía trước, cuối cùng cũng tới cửa miếu, chỉ thấy tấm biển đen nhánh trên đỉnh đề mấy chữ rất to "miếu Ôn Nương", Ôn nương là vị thần nào vậy, ta đã học hết hai giá sách mà vẫn không biết, nhìn vẻ mặt của Lăng Thanh Vân, hình như chính hắn cũng chưa từng nghe đến.
Rốt cuộc, người phụ nữ cũng chen được vào miếu, bà ấy run rẩy dâng hương, quỳ bái khấn, "Ôn nương nương, Ôn nương nương, xin người giơ cao đánh khẽ, buông tha cho phu quân của con!", cả đám người bên cạnh cũng dập đầu vái loạn xạ.
Ta nhìn bọn họ khẩn cầu, đưa mắt dõi lên điện thờ.
Nơi đó lập một bức tượng thần, nom bề ngoài thì mang diện mạo của một nữ tử, từ phần eo trở xuống là chiếc đuôi lông vũ rất dài—— có thể tưởng tượng y phục của nữ tử làm toàn bộ bằng lông chim, bà ta không có chân, mà dùng đuôi để đứng—— nếu ngươi từng nhìn thấy phượng hoàng, có lẽ sẽ đoán ra ta đang tả cái gì.
Nhưng mà, so với thần Phượng hoàng mặc váy ngũ sắc, thì toàn thân người này lại đen sì, tạo nên một cảm giác u ám.
Điều quỷ dị hơn là khi ngước lên, diện mạo của "nữ tử" rõ ràng không phải con người, mà là một khuôn mặt với cái mỏ chim cong vút, trên đầu cắm chiếc lông vũ giống như các nữ tử quý tộc.
Ta sững sờ, mới cách đây không lâu, ta đã nhìn thấy một bức tượng người đầu chim trong bản thiết kế ở cung Tư Cầm, mặc dù chưa đến mức giống nhau như đúc, nhưng phong thái khí chất cũng tương tự sáu bảy phần, không biết hai người này có quan hệ gì với nhau.
Lúc này, hoa kính đã cháy hết. Ta và Lăng Thanh Vân lưu luyến nhìn tàn tro còn sót dưới đáy nước.
Nhưng, bọn ta đã thu hoạch được khá nhiều tin tức.
"Ngươi có biết, "Ôn nương nương" này là thần gì không?" Ta hỏi Lăng Thanh Vân.
Hắn rũ mi, trả lời ngắn gọn: "Thần ôn dịch."
Cơ thể ta run lên. Điều này nghe vừa mâu thuẫn vừa hợp lý. Chẳng phải trong truyền thống, nơi nào có nạn châu chấu, người ta sẽ thờ "thần châu chấu", nơi nào lũ lụt, người ta sẽ thờ "thần sông" sao? Vậy nên, khi ôn dịch bùng phát, họ bắt đầu thờ phụng "Ôn nương nương".
Con người chính là như vậy, ngươi đối xử với họ tốt đến nhường nào, họ cũng chưa chắc bái phục thần lực của ngươi, ngược lại, ngươi khiến bọn họ đau khổ cùng cực, bọn họ mới cúi đầu vái lạy, sợ hãi gọi là thần.
Quả nhiên, đúng như dự đoán của bọn ta, "dịch bệnh" này tuyệt đối không đơn giản như Giang Hiển Diệu nói. Miếu Ôn nương ngợp hương khói như vậy, chính là minh chứng rõ ràng.
Chỉ là, nghĩ lại. Tại sao một vị thần mới, đến cả ta và Lăng Thanh Vân đều không biết, lại được dân chúng tin tưởng trong thời gian ngắn như thế.
Lăng Thanh Vân phất tay, bảo Hồng Trọng tạm thời lui ra, hắn dẫn ta ra khỏi mật thất, vừa chắp tay sau lưng vừa tản bộ trong Vô Nhai các.
"Ta thấy..." Ta cau mày nói, "Chuyện này không hề tầm thường, chi bằng phái người lén lút tới Tam Sơn điều tra một phen. Phía triều đình đã bị Giang Hiển Diệu thâu tóm, nhưng lén lút trà trộn vào dân gian, chẳng lẽ y có thể bịt miệng tất cả mọi người sao?"
Lăng Thanh Vân ngẫm nghĩ: "Cũng được, ta thấy bây giờ hoa kính đã lớn lên ổn định, hay là sang năm mới, sai Hồng Trọng đi một chuyến."
"..."
Lăng Thanh Vân nhận ra, ta muốn nói gì đó lại thôi, hắn bèn hỏi: "Làm sao vậy?"
Ta trầm mặc một lát, mới đáp: "Vốn dĩ ta không nên nói, nhưng nếu ngươi đã hỏi... Ta cảm thấy, ngươi đối xử với Hồng Trọng, có phần hơi quá đáng..."
Thật ra, ta không dám thốt ra nửa câu tiếp theo: Bởi vì ngươi biết nàng ta thích ngươi, làm việc gì cũng dồn hết tâm huyết, cho nên, ngươi sử dụng người ta không chút thương tiếc, có chuyện gì cũng giao cho nàng ta...
Không biết, có phải một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ hay không, bây giờ ta cảm thấy, bản thân chẳng qua chỉ là một Hồng Trọng thứ hai mà thôi.
Lăng Thanh Vân nghe xong, hắn im lặng một lúc lâu.
Sau đó đứng lên, một thân trường bào diễm sắc giống như ánh nến trong Vô Nhai các tăm tối.
Hắn kéo cánh cửa sổ duy nhất trong Vô Nhai các, rồi đứng trước cửa sổ.
Vô Nhai các rất cao, nhìn qua cửa sổ, gần như có thể quan sát toàn bộ hoàng cung.
Ta không biết câu nói của mình có trọng lượng hay không, nhưng vẫn chậm rãi bước đến, đứng phía sau hắn.
Ngoài hoàng cung, bỗng có một chùm pháo hoa bay lên giữa nền trời.
Ngày mai chính là đêm tất niên, không biết đứa trẻ nhà nào nôn nóng phóng một chùm lên trước, những tia sáng rực rỡ tỏa trên nền trời xanh sẫm, trông hết sức cô đơn, phía trước phía sau, không còn chùm pháo nào nữa.
Đứng từ vị trí hiện tại, ta tình cờ thấy rõ, một chùm pháo hoa đẹp đẽ, tỏa ra tia sáng rực rỡ trên không trung, đến khi rơi xuống, cũng kéo theo tia sáng tựa như mảnh sao băng.
Một năm sắp trôi qua, mọi người đều tăng thêm một tuổi.
Đối với trẻ con, là tiếng vui đùa ầm ĩ, là cảm giác chờ đợi, nhưng đối với cô nương trong khuê phòng, chỉ là một áp lực.
Đang lúc ta cho rằng bản thân đã xen vào chuyện của người khác, Lăng Thanh Vân sắp nổi giận, nhưng cuối cùng hắn lại nói.