Mọi người đều dùng chim truyền tin, tốc độ rất nhanh, nhưng địa điểm diễn ra hội đàm lại trì hoãn mãi không quyết định.
Không có hắn, địa điểm chẳng dễ tìm chút nào.
Sự việc nghiêm trọng, quốc chủ ba nước nhất định phải tham dự, vì phàm là phó lãnh đạo, đều không làm chủ được.
Hơn nữa, muốn nói bí mật không thể công khai thì thậm chí còn phải chặn đứng toàn bộ phong thanh, bọn ta từng nói muốn tìm cơ hội lý tưởng nhất, nên đã cho Phong Gian Tuyết một chút không gian, để hắn có chừng mực, im lặng rút lui, nhưng một khi tin tức bị rò rỉ, cộng thêm có kẻ rắp tâm xúi giục, mọi chuyện khó mà giải quyết theo hướng "ăn ý" và "mập mờ", như vậy nhất định sẽ biến thành đối đầu công khai, đến khi đó không đánh cũng phải đánh.
Huống hồ, bây giờ mọi người đều đang muốn một đáp án chân thực, nhưng vẫn nghi kỵ lẫn nhau, ôm thái độ căng thẳng, lo lắng đối phương sẽ hạ độc thủ. Tựa như hội đàm hai nước Tần Triệu trên dòng sông Thằng, thậm chí còn căng thẳng tới mức chuẩn bị cho tình huống vua bị bắt bất cứ lúc nào.
Nên mới nói, vì bảo đảm bí mật, nên nhất định không thể có nhân vật trung gian, phải trung lập tuyệt đối, tốt nhất là phải cách đều ba quốc gia, bọn ta đã đề xuất hai địa điểm nhưng đều bị Phong gia bác bỏ, địa điểm Phong gia đề xuất, ta nghĩ Lăng Thanh Vân cũng sẽ không đồng ý.
Sự tình không có tiến triển, ta cũng thấy nôn nóng.
Hơn nữa, trong lòng ta vẫn còn một chuyện đang đè nặng.
Món đồ trong chiếc túi mà Hồng Trọng giao cho ta, rốt cuộc có ý gì?
Ban đêm ta ngẫm đi ngẫm lại bình máu và mặt trang sức kia, vẫn không thể hiểu nổi.
Những lúc phiền muộn nhất, ta thường bước vào Vô Nhai các, đứng trong bóng tối, trông ra ngoài cửa sổ, quan sát toàn bộ kinh thành. Nhìn đường phố kinh Nam Hải thẳng tắp giống như mô hình đồ chơi, ngựa xe qua lại nhộn nhịp như nước.
Nhưng mà, hôm nay ta càng nhìn càng cảm thấy áp lực.
Cánh cửa cô độc y hệt một con mắt tiên tri, nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy bầu không khí căng thẳng, hai con đường bình thường phồn hoa nhất lúc này chẳng có một bóng người. Bởi binh lính đang tập kết ở nơi đó. Quân kỳ màu đỏ cam liên tục bay phấp phới, đoàn binh trên đường đã tiến lên. Ta cảm giác nếu lòng đường là một dòng sông thì đoàn binh chính là làn nước đen màu sắt.
Mới nửa tháng trước, kinh Nam Hải vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí tết, hòa bình yên vui, nhưng lúc này, mây gió cuồn cuộn, khiến lòng người sợ hãi. Có lẽ các bá tánh bình thường vẫn chưa biết bí mật của Tam Sơn, nhưng nhìn thấy binh sĩ kéo qua nhiều như vậy, đến đứa trẻ ven đường cũng biết, hình như sắp sửa có chiến tranh.
Ta lại ngẩng đầu lên, xa xa có một áng mây mờ mịt, có lẽ chỉ là trùng hợp, một đám mây mang hình dáng của con ác ưng đang giang rộng đôi cánh, ánh tà dương chiếu rọi, khiến nền trời nhuốm màu máu cả nửa ngày.
Ta nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, rồi xoay người đẩy cửa, bước vào mật thất.
Trong mật thất chứa đầy các chậu nước lớn nhỏ, hoa kính trôi nổi bên trong, sau khi Hồng Trọng qua đời, ta đã tiếp nhận công việc này, dựa theo ghi chép của nàng, chăm sóc chúng.
Lúc này ta chợt thấy, có một nụ hoa bắt đầu hé nở.
Hình như đây chính là chuyện vui nhất ngày hôm nay của ta, ta sung sướng nhìn sang, bông hoa lập lòe ngũ sắc trong dòng nước.
Lăng Thanh Vân định dùng đóa hoa này để xem gì nhỉ?
Ta vươn tay ra, nhưng ngón tay lại ngừng giữa không trung.
Xâu chuỗi di vật với thủ ngữ cuối cùng của Hồng Trọng, có phải, nàng đang nhắc nhở ta tìm hiểu chuyện gì không?
Máu Dạ, hoa kính, vật dẫn, tất cả đều có rồi, chỉ thiếu mỗi thời gian.
Vậy thời gian đâu?
Một suy nghĩ xẹt qua đầu ta nhanh như chớp.
Thời gian, chính là cái đêm mà An Khả Tâm sinh non, chiếc hoa tai của hắn mất vào ngày hôm đó.
Hơn nữa, ta cũng rất muốn biết, đêm hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
-
-
Chuyện An Khả Tâm sinh non lớn như vậy, thời gian không hề khó tìm, sổ sách trong Thái y viện thậm chí còn ghi chép canh giờ chính xác.
Ta một tay cầm chiếc hoa tai ngọc bích, một tay nhỏ máu của Hồng Trọng vào trong nước, một tiếng tách vang lên.
Tơ máu lan dài như rễ cây, một bức tranh từ từ hiện ra trước mắt ta.
Rèm che trùng trùng điệp điệp, kim bích huy hoàng, bức bình phong hình mây khổng lồ giống như tấm gương phản chiếu tất cả đèn lồng án ngọc chốn cung đình, khiến các bức tường trông càng xa xôi, căn phòng càng thêm trống trải, đồng thời phủ thêm một tầng ánh sáng lạnh lẽo.
Giữa căn phòng rộng rãi, Lăng Thanh Vân lặng lẽ cụp mi, khoanh tay đứng hầu. Dáng vẻ khi đó có lẽ mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt ngây ngô, hai má thậm chí vẫn còn một chút bầu bĩnh của trẻ con.
Trên đại sảnh là một vị phu nhân trang điểm hoa lệ, trên đầu cài một chiếc kim thoa nhỏ, bên cạnh có một vị ma ma cao gầy, trong tay bưng một bát sứ nhỏ màu trắng, hầu hạ bà ta dùng bữa, nhìn qua, có lẽ là cháo ngọt hay đồ bổ linh tinh gì đó.
Ta liếc sang, tướng mạo vị phu nhân này có vài phần tương tự huynh đệ Phong Gian Nguyệt và Phong Gian Tuyết. Kết hợp khí thế trên người bà ta với thái độ của Lăng Thanh Vân, ta nghĩ ngay tới phu nhân chính thất của Lăng Hải Lưu, Phong Tuyên Nhược.
Phong Tuyên Nhược dùng bát đồ bổ, nhai kỹ nuốt chậm, dường như đã phớt lờ Lăng Thanh Vân đang đứng trên đại sảnh, vạt áo kim sắc của bà ta rộng thùng thình, thỉnh thoảng cử động lại để lộ đường cong trên bụng: Bà ta đang mang thai, hình như đã được ba bốn tháng.
Ta nhớ rõ, lúc vào Vô Nhai các tìm sổ sách trong cung, ta đã thấy một cuốn ký lục trung dược hằng ngày trong hơn một năm, trong đó có vài bài thuốc bổ, cũng có phương thuốc cổ truyền kỳ quái, rõ ràng là cái thai đó không hề dễ có.
Ta đứng trên góc độ người ngoài, ngẫm nghĩ, trước khi có cái thai này, bà ta vẫn phải nhờ vào Lăng Thanh Vân, hắn là đứa con bà ta nhận nuôi với danh nghĩa vợ cả, tương lai sẽ kế thừa vương vị, lúc đó nhất định phải gọi bà ta một tiếng Thái phu nhân.
Nhưng mà, nếu bà ta sinh ra một vương tử, thì tất cả mọi chuyện sẽ khác.
Lăng Thanh Vân từ công cụ trợ lực, biến thành một trở ngại, trở ngại cho chính đứa con trai ruột của bà, hắn chẳng khác gì một cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Phong Tuyên Nhược ăn xong đồ bổ, bấy giờ mới làm bộ phát hiện, bà ta kêu lên: "A, Thanh Vân cũng ở đây ư."
Lăng Thanh Vân vội vàng cúi xuống: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu. Hôm nay nhi thần đã chép xong kinh cầu phúc cho mẫu hậu, mời mẫu hậu xem qua!"
Nói xong, hắn trình lên một xấp giấy vàng dày cộp.
Phong Tuyên Nhược sai vị ma ma kia nhận lấy, bà ta hừ một tiếng, chẳng thèm nhìn kỹ mà đột nhiên cười rộ lên, liếc mắt nói: "Ngồi đi, đứng làm gì vậy?"
Lăng Thanh Vân vốn lúc nào cũng tỏ ra bình thản ung dung, thái độ cực kỳ kính cẩn, nhưng nghe thấy câu này, hình như hắn cũng không biết phải làm sao, trong lòng nơm nớp lo sợ nên nào dám ngồi, đến tay chân hắn cũng không biết đặt ở đâu.
Vị ma ma đá cho hắn một cái ghế đôn, lạnh lùng nói: "Phu nhân bảo ngươi ngồi, nghe không hiểu sao?"
Lúc này Lăng Thanh Vân mới dám ngồi xuống, nhưng trông điệu bộ, ta bỗng hơi buồn cười: Hắn chỉ dám đặt mông lên một phần ba diện tích đôn, dưới mông tưởng chừng như có chiếc lò xo, có thể nảy lên bất cứ lúc nào.
Ta không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến hắn sợ hãi tới vậy. Nên chỉ có thể kết luận, đối với Phong Gian Nguyệt mà nói, Phong Tuyên Nhược vẫn luôn là tiểu cô xinh đẹp thân thiết trong trí nhớ, nhưng đối với Lăng Thanh Vân, bà ta chính là một cơn ác mộng.
"Đúng rồi, Khả Tâm mang thai, có lẽ cũng được ba tháng, nó thế nào rồi?" Phong Tuyên Nhược nghiêng người, đôi mắt vẫn nhìn vào bộ móng tay tinh xảo, bà ta ung dung hỏi.
"Hồi mẫu hậu, Khả Tâm bẩm sinh yếu ớt, đại phu đã nói phải tĩnh tâm điều dưỡng, nhưng hiện tại, nhờ phúc của mẫu hậu, thai tượng vẫn ổn định."
Lăng Thanh Vân cố gắng trả lời thật lễ phép, nhưng khi cất tiếng, ta nhận ra, khóe miệng hắn bất giác cong lên, dường như việc nhắc tới vợ con là điều hạnh phúc nhất trong lòng hắn.
"Khả Tâm ấy à, sinh thần khi nào vậy, sao cơ thể lại yếu ớt?"
Đôi mắt Lăng Thanh Vân xẹt qua một tia nghi hoặc, có lẽ hắn không biết tại sao mẫu hậu lại đột nhiên quan tâm tới nguyên chủ, hắn không dám im lặng, cuối cùng đành mơ hồ đáp: "Sinh thần của Khả Tâm là tháng sáu."
Phong Tuyên Nhược tính đốt ngón tay: "Sinh vào mùa này, vậy là nó được thụ thai vào tháng tám tháng chín năm trước, haizz, thế chẳng phải là dịp Tế Thú Đại Hội sao?"
Vị ma ma vội nói: "Cũng không hẳn, lão thân vẫn nhớ rõ, Tế Thú Đại Hội năm đó tổ chức ở An thị, náo nhiệt lắm."
Lăng Thanh Vân cúi đầu lắng nghe, có vẻ đang mông lung, không biết vì sao bọn họ lại nhắc tới chuyện này, nhưng tóm lại, càng nói càng sai, không nói không lộ, nên hắn nói năng cẩn thận, đối phương đã không hỏi thì hắn cũng tuyệt đối không tiếp lời.
Phong Tuyên Nhược chẳng thèm để ý tới hắn, bận bịu ríu rít với vị ma ma, tựa như đang nói chuyện phiếm: "Nói tới mới nhớ, An Chiêu Loan đã qua đời hơn ba năm rồi... Ngươi nói xem, nàng ta tính tình ương ngạnh như thế, tại sao lại sinh ra một nha đầu mềm mại như Khả Tâm được."
Ma ma đáp: "Phu nhân... Cô con dâu này của người không hề mềm mại chút nào đâu, người quên mất rồi ư, lần trước nàng ta còn hờn dỗi với tỷ tỷ, nói Phu nhân đã chèn ép phu quân của nàng."
Lăng Thanh Vân nghe thấy vậy, quả nhiên đã quỳ bịch xuống đất, dập đầu nói: "Mẫu hậu, Khả Tâm tuổi trẻ đơn thuần, nhất thời lỡ miệng, không phải là cố ý, xin mẫu hậu đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, đừng so đo với nàng ấy."
Phong Tuyên Nhược lạnh giọng cười: "Chậc, ta còn chưa nói câu gì, mà ngươi đã lo lắng cho thê tử."
Ma ma kia ở bên phụ họa: "Còn không phải sao, ai cũng nói đôi vợ chồng son họ là thần tiên quyến lữ, trời sinh một cặp. Lão nô thấy, đúng là rất có tướng phu thê!"
An Khả Tâm và Lăng Thanh Vân có tướng phu thê sao?
Vốn dĩ ta không hề để ý, nhưng vừa nghe thấy câu này, dường như cũng bắt đầu cảm giác gương mặt hai người họ có phần tương tự.
Nhưng vị ma ma thốt ra câu này, đáng lẽ phải là một lời chúc phúc, nhưng tại sao lại cực kỳ quái dị, ta ngẫm nghĩ, bà ta nói vậy là có ý gì?
Phong Tuyên Nhược phớt lờ con người đang quỳ dưới đất, quay đầu cười nói với ma ma: "Lý ma ma, ta nói đến đâu rồi?"