Trong những bức thư trước đây, bọn ta đã tiết lộ phần nào chuyện xảy ra ở Tam Sơn, lên án Giang Hiển Diệu. Nhưng mà, thứ nhất vì tính bảo mật cho nên không thể viết quá chi tiết, thứ hai là trước đây ta và Lăng Thanh Vân đã thương lượng, cố gắng ép chấn động xuống mức tối thiểu, nên bọn ta đều kiềm chế, tạm thời chỉ mũi giáo về phía Giang Hiển Diệu chứ không hề khuếch đại. Vạch trần tội trạng lan dịch, giết cha đoạt quyền, ngầm tỏ thái độ với Phong gia là Lăng thị chuẩn bị thảo phạt y.
Thế là, Phong Gian Tuyết bật dậy: "Cô đã nhận được tin từ Lăng quốc chủ, nhưng chưa hề nghe nói chuyện Giang Hiển Diệu giết cha đoạt quyền, cho dù có một số bằng chứng, chỉ đích danh y, thì cũng là việc nhà của Giang gia, tại sao đệ lại muốn động binh can thiệp?"
"Phong quốc chủ không cần tránh nặng tìm nhẹ, Giang Hiển Diệu là chó cùng rứt giậu, tập kích Khả Tâm, việc này khó mà để yên được," Lăng Thanh Vân thẳng thắn đáp trả, hắn kéo theo An Ngọc Noãn, "An quốc chủ nói xem có đúng không?"
Tỷ tỷ thay ta gật đầu: "Đương nhiên."
Lăng Thanh Vân nói tiếp: "Còn nữa, chuyện y đã làm, chẳng lẽ chỉ có mỗi giết cha đoạt vị hay sao? Phát tán ôn dịch, tàn sát bách tính, đầu óc mê muội, đây mới là nguyên nhân căn bản khiến Lăng thị dẫn binh thảo phạt."
"Nếu đã nhắc đến, thì cô cũng muốn hỏi Lăng quốc chủ, đệ có chứng cứ thật không, hay chỉ ngậm máu phun người?" Phong Gian Tuyết cất cao giọng, mang tư thế hưng sư vấn tội, "Cô không tin, thế tử một nước lại có thể làm ra loại chuyện này. Ngược lại, dù đó là chuyện Giang gia làm, vậy thì Lăng quốc chủ cấm lái buôn Phong thị nhập biên là có ý gì? Chuyện này liên quan gì tới Phong thị? Rất nhiều bá tánh đều dựa vào thương mại hai nước để sống, lúc này đã than oán ngập trời, Lăng quốc chủ chỉ vì lợi ích cá nhân mà nhắm mắt làm ngơ sao?"
"Phong quốc chủ, ở đây chỉ có mấy người chúng ta, không cần lo tin tức sẽ lọt ra ngoài, huynh có cần như vậy không? Đều là hồ ly nghìn tuổi, diễn cho ai xem chứ?"
An Ngọc Noãn im lặng từ đầu đến cuối, bỗng xen vào: "Phong quốc chủ, chúng ta vẫn nên thẳng thắn, thành thật một chút, nếu không đến ngày mai, e là vẫn chẳng đạt kết quả gì."
"Các ngươi, các ngươi kẻ tung người hứng, nói cái gì vậy chứ?" Khuôn mặt Phong Gian Tuyết đỏ bừng, quát.
Lăng Thanh Vân cười lạnh một tiếng: "Phong quốc chủ thật sự không biết ôn dịch Tam Sơn từ đâu mà có ư?"
Phong Gian Tuyết nhăn mày, nói: "Lăng Thanh Vân, đệ nói vậy là có ý gì? Tốt xấu gì đệ cũng là chủ nhân một nước, đừng có nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người!"
Lăng Thanh Vân hừ lạnh một tiếng: "Đến Khả Tâm còn hiểu ra mọi chuyện, chẳng lẽ Phong quốc chủ vẫn muốn giấu sao?" Nói rồi, hắn quay sang nhìn ta, nói: "Khả Tâm, nàng mau nói đi."
Ta gật đầu, lên tiếng, "Đúng vậy".
Trước đó ta từng nói, trong thư trao đổi, bọn ta quả thực không đề cập trực tiếp chuyện Phong quốc âm thầm chống lưng. Vốn dĩ, ta và Lăng Thanh Vân chỉ cho rằng, hội đàm chỉ có vài người bọn ta tham dự, dù Phong Gian Tuyết không thừa nhận, thì ít nhất cũng sẽ "có tật giật mình", lúc bọn ta nhắc tới ôn dịch, hắn sẽ chủ động lùi vài bước. Nào ngờ, hắn lại "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", một khi đã vậy, ta đành vạch trần bộ mặt thật thôi.
Thế là, ta bèn cất tiếng: "Phong quốc chủ, trước kia ngài nói xử lý Hoan Dạ phường, e là chỉ giơ cao đánh khẽ thôi?"
Tỷ tỷ ngồi bên cạnh cũng nhướng mày hỏi: "Phong quốc chủ, việc này ngài còn muốn thoái thác không? Thật không may, phía ta cũng nghe nói, quan hệ giữa ngài và Dạ Hoa phu nhân đó không sạch sẽ cho lắm."
Mặt Phong Gian Tuyết đỏ bừng, ngừng một lúc rồi nói: "Đây là chuyện riêng của cô. Có liên quan gì đến vụ dịch bệnh phát tán?"
Ta nói: "Quốc chủ, ngài hãy nghe ta nói hết đã."
Thế là, ta đành thuật lại chi tiết cảnh tượng dân chúng quỳ bái khẩn cầu ở "miếu Ôn nương" như thế nào, người mặc áo đen "mời thần" ra làm sao, lấy phù chú chữa bệnh bằng cách nào. Đến khi chiếc mặt nạ rơi xuống, ta mới nhận ra là Dạ Hoa phu nhân, người bên cạnh bà ta đeo thẻ y hệt như thuộc hạ cũ của Hoan Dạ phường. Kể vô cùng tường tận.
Sau đó ta bắt đầu chất vấn: "Dạ Hoa phu nhân chỉ là bà chủ của một thanh lâu, nếu không có người âm thầm đứng sau sai khiến, bà ta phát tán dịch bệnh khắp nơi để làm gì?"
"Cho nên đáp án chỉ có thể là, bà ta chính là người của ngài, ngài lợi dụng bà ta, lợi dụng thuộc hạ cũ của Hoan Dạ phường, vừa đấm vừa xoa, một đằng thì dẫn ôn dịch vào Tam Sơn, một đằng thì cấp chút thuốc giải, để bá tánh thôn dân quỳ lạy, tin tưởng mù quáng, để rồi bị tay sai của ngài là Giang Hiển Diệu thao túng, dần dần đưa Tam Sơn nghiêng hẳn về phía Phong thị!"
Ta cực kỳ khí thế, ngữ điệu ngân vang, khi dứt câu cuối cùng, trong trướng dường như còn vang lên tiếng vọng.
"Phong quốc chủ, còn có việc này sao?" Vẻ mặt An Ngọc Noãn lạnh băng, hỏi.
Phong Gian Tuyết mặt đỏ tía tai, hai mắt trợn lên, sau một lúc lâu, hắn mới đập bàn đứng dậy: "Tuyệt đối không thể!"
"Ồ? Nếu không phải thế, vậy những nghi vấn Khả Tâm vừa đưa ra, Phong quốc chủ giải thích thế nào?" Lăng Thanh Vân không chịu khoan nhượng, cực kỳ dọa người.
Ban đầu, vẻ mặt Phong Gian Tuyết vẫn có chút nghi hoặc, nhưng suy đi nghĩ lại, hắn cười lớn.
"Quốc chủ cười cái gì?" Ta hỏi.
"Cô đang cười, Lăng phu nhân gả chồng theo chồng, bắt đầu học được thói vu khống!" Hắn cười lạnh nói, "Lý lẽ của ngươi không đáng để cô phản bác một câu, bởi toàn bộ câu chuyện đều là do ngươi bịa ra! Ngươi là muội muội của An quốc chủ, là phu nhân của Lăng quốc chủ, chẳng phải họ bảo ngươi nói gì, ngươi liền nói cái đó sao?"
Nói rồi hắn đứng dậy, giọng điệu kích động, chắp tay hướng về phía Phong thị: "Tiên chủ Phong quốc là bậc nhân đức, tấm biển vẫn còn treo tại điện Trường Lạc. Cô làm quốc chủ mười năm, không dám nói quốc thái dân an, nhưng ít ra cũng hòa bình yên vui, sao có thể làm ra chuyện tàn hại dân chúng, thất đức đến thế?! Ngược lại, chính hai nước An Lăng các ngươi không chịu để yên khi Tam Sơn ngả về phía Phong quốc, cố ý can thiệp, vu oan giá họa, nào là giết cha đoạt quyền, nào là phát tán dịch bệnh, đều là những tội danh thêu dệt mà thôi!"
Lăng Thanh Vân bất lực đỡ trán, ta âm thầm cảm thấy coi thường, con người này, một khi đã chìm vào thuyết âm mưu, giữ định kiến sẵn có, thì bất kể đối phương nói gì, hắn cũng cho là giả dối, bịa đặt, cứ như đứa trẻ bịt tai kêu "không nghe không nghe" vậy, thật sự không thể giao tiếp nổi.
Lăng Thanh Vân bực đến phì cười, nói: "Phong quốc chủ, huynh tốt xấu gì cũng quen biết Khả Tâm nhiều năm, tính cách nàng ấy "ngựa thần lướt gió tung mây (1)" vậy sao? Ngần ấy chi tiết, nàng ấy bịa ra hết được ư? Hai nhà An Lăng bọn ta sở dĩ còn muốn hội kiến với huynh cũng chỉ vì nghĩ cho bá tánh, không muốn khơi mào chiến tranh. Nhưng nếu huynh không chịu thừa nhận những sự thật rành rành này, thì còn gì để nói nữa? Nhà nào nhà nấy về chuẩn bị binh mã, sẵn sàng đi là vừa."
(1) Thành ngữ này miêu tả sự tưởng tượng hoặc suy nghĩ vô cùng phong phú, không bị ràng buộc bởi quy tắc hay giới hạn nào.
An Ngọc Noãn cũng đứng lên, giọng như hàn băng: "Phong quốc chủ, lời cần nói cũng đã nói, mọi người giải tán thôi. An thị, tuyệt đối không nhẫn nhịn hành động dẫn dịch bệnh này, một khi lan vào địa phận, ta nhất định sẽ đồng tâm hiệp lực với Lăng quốc chủ, thần chắn giết thần, Phật chắn giết Phật..."
Thanh điểu đậu trên vai nàng ta, bộ lông xanh đậm làm nổi bật làn da băng lãnh như ngọc. Mỗi lời thốt ra, đều tràn ngập sát khí.
Phong Gian Tuyết đối diện với bọn ta, ánh mắt thoáng lưỡng lự, ngập ngừng một lát rồi giọng cũng dịu đi, hắn nói: "Chuyện dịch bệnh, cô quả thực không biết. Vậy thế này đi: ba nhà chúng ta cùng nhau đến Tam Sơn. Nếu Giang Hiển Diệu thực sự mất lý trí như thế, làm chuyện ác còn vu oan cho cô, thì cô tuyệt đối không dung thứ, cô sẽ cùng các người trừng trị y, lập tân quân khác."
Trong lòng tôi cười khẩy, thầm nghĩ: giả vờ gì chứ, sớm nói thế có phải xong không?
Quanh co một vòng, rốt cuộc bọn ta cũng đạt được kỳ vọng. Nếu hắn thực sự có tật giật mình, e ngại chuyện xấu bị phanh phui, thì rất có khả năng hắn sẽ bỏ rơi quân cờ Giang Hiển Diệu này.
Nếu có thể giải quyết được Giang Hiển Diệu và kiểm soát bệnh dịch mà không cần chiến tranh, thì cũng là kết quả đẹp nhất cho toàn đại lục.
Lăng Thanh Vân lập tức tiếp lời, mượn gió bẻ măng đáp: "Nếu Phong quốc chủ thật sự bị oan, ta sẽ dâng trà bồi tội ngay trước mặt."
An Ngọc Noãn trầm ngâm một lúc lâu, cũng nói: "Chỉ cần Phong quốc chủ có lòng giải quyết, An thị cũng đồng ý phối hợp."
Thấy tình thế chuyển biến bất ngờ, từ nguy thành an, bầu không khí căng như dây đàn giờ lại được cứu vãn, ta thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cùng mọi người.
Bọn ta đã tranh luận rất lâu, trời cũng đã tối, sự tình rắm rối, nói chuyện cũng mệt, biển cát hoang vu vốn dĩ rất nguy hiểm, nên ban đêm không tiện ra ngoài, thế là bọn ta quyết định nghỉ lại một đêm, sáng mai sẽ bàn bạc chi tiết, rồi cùng bắt đầu hành trình đến Tam Sơn.