Trước khi An Ngọc Noãn lâm chung, nàng ta đã cố gắng giao quyền lực cho các tộc nhân nắm rõ tình hình nội bộ An thị và thế cục trận chiến, lập thành một đội ngũ tạm thời, song toàn bộ quyền chế hành, sát phạt vẫn thuộc về Quốc chủ.
Cán cân thắng bại lại một lần nữa bị nghiêng, chỉ trong vòng mấy ngày, đội quân liên tiếp gặp thất bại.
Cùng lúc đó, ôn dịch bùng phát ở rất nhiều nơi, trước đây cả bọn vất vả tìm cách bắt giữ Giang Hiển Diệu, mục đích chính là đổi thời gian lấy không gian, thông qua khống chế, ổn định bách tính Tam Sơn, để ngăn cản dịch bệnh phát tán. Nhưng bây giờ Tam Sơn đã rơi vào tay người Dạ, nhân dân chạy nạn tránh khói lửa chiến tranh, đồng thời cũng khiến dịch bệnh như cỏ mọc lan tràn.
Loạn trong giặc ngoài, đúng là loạn trong giặc ngoài.
Giống như một kẻ đang cần phẫu thuật trị bệnh đông máu, nhưng khả năng đông máu lại quá kém, làm hắn căn bản không thể bước xuống bàn phẫu thuật.
Một vòng tuần hoàn nực cười và bi kịch.
Ta nhìn thấy, trong đôi mắt mọi người chỉ còn lại màu đen tuyệt vọng.
Chẳng khác gì một kẻ đang nhìn thấy cơ thể mình từ từ thối rữa.
Chính ta cũng bị nỗi thống khổ ấy bao bọc, bởi vì, ta chợt phát hiện, bản thân tự phụ thông minh, nhưng trong tình cảnh này lại chẳng thể làm gì.
Trong bóng đêm đặc quánh, tiếng kèn vang lên, quanh quẩn bốn phía.
Lăng Thanh Vân đã trở lại, mấy ngày qua, hắn phải tiếp chiến với quân Dạ, lúc nào ta cũng nơm nớp lo hắn không thể trở về nữa.
Khóe môi hắn nở một nụ cười nhạt, có vẻ không trầm trọng cho lắm, nhưng ta đã quá quen, biết rõ nụ cười ấy chỉ để khiến mọi người tin tưởng. Nhìn lớp băng đầy máu quấn trên áo giáp, ta đã nhận ra tình hình không mấy khả quan.
Ta dẫn hắn vào bên trong, cởi bỏ áo giáp, vệ sinh đơn giản giúp hắn.
Hắn không bị thương nặng, khắp người đều là những vết trầy xước linh tinh, chiếc áo giáp cứng cáp lạnh lẽo kia vốn dĩ không phải thường phục, phần giáp trên cổ tay cũng chẳng mấy linh hoạt, dù đã cách một lớp áo, nhưng nó vẫn cọ vào làn da, khiến cơ thể hắn bắt đầu mưng mủ.
Ta cẩn thận giúp hắn thoa thuốc lên đó, hắn nhìn ta chăm chú rồi đột nhiên nói một câu: "An Lị, trở về đi."
"Về đâu?" Ta nhất thời ngây người, bởi vì cái tên hắn vừa gọi chính là tên thật của ta.
"Tất cả mọi thứ ở thế giới này, vốn dĩ không liên quan tới nàng... Nàng không cần phải ở lại chôn thây cùng ta."
Ta giật mình, bấy giờ mới phản ứng lại, hắn đang nói, để ta trở về thế giới cũ.
Chuyện này có hơi nực cười, trước kia, là kẻ nào nhấn đầu ta xuống nước?
Ta bật cười, đôi mắt vẫn không rời khỏi vết thương, nói: "Chuyện đã tới nước này, ta cũng chẳng gạt chàng, ta từng thử rồi. Thất bại."
Nói xong, ta bèn kể cho hắn nghe chuyện mình và Tiểu Vương từng thí nghiệm theo Thần Dị ký.
Lăng Thanh Vân nhìn ta, chỉ thốt lên một câu: "Ngốc ạ, hai người chưa đụng tới hoa kính."
Ta nghẹn họng nhìn trân trối, lúc này mới bừng tỉnh, lần đó bọn ta quả thực mới chỉ vẽ trận pháp và niệm một ít thần chú. Không biết là do Tiểu Vương dịch thuật chưa thông, không thấy ghi chú về hoa kính, hay là tại Thần Dị ký chỉ còn nửa quyển, nên tình cờ bỏ sót chi tiết này.
Nhưng, tại sao Lăng Thanh Vân mới chỉ nghe một câu, đã phát hiện ra bọn ta làm sai ở điểm nào?
Hắn nhìn ta, mỉm cười: "Đương nhiên là do, ta từng làm đúng."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn không che giấu đôi mắt nữa, đồng tử kim sắc tựa như ánh trăng rọi xuống mặt biển.
Lúc này ta mới nhận ra, hắn đang nghiêm túc, không phải nói đùa.
"Nói ngắn gọn," Hắn nói tiếp, "Nàng đến đây là do ta."
Ta: "..."
"Chuyện này phải kể lại từ đầu." Lăng Thanh Vân chuyển chủ đề, "Mọi người đều nói, năm đó phụ thân ta thu nhận đảo Lưu Tiên là vì được hối lộ một món tiền lớn. Nhưng mà, tốt xấu gì phụ thân ta cũng là một quốc chủ, mấy kẻ trong giang hồ như họ, làm sao có đủ tiền đả động đến phụ thân?"
Ta hơi há miệng, quả thực, trước đây ta cũng từng cảm thấy chuyện này hơi phi lý.
"Không sai," Lăng Thanh Vân tự hỏi tự đáp, "Bọn họ dâng lên một đóa hoa kính, đồng thời cũng hứa hẹn tương lai sẽ đưa Dạ nữ vào trong cung."
"Phụ thân ta biết đây là bảo vật bí mật của Dạ tộc nên mới chịu thu nhận. Nhưng, sau đó ông chẳng bao giờ động đến, bỏ vào trong xó."
"Vậy còn Thần Dị ký thì sao?" Ta hỏi, "Cũng là phụ thân của Hồng Trọng dâng lên?"
"Không phải," Đáp án của Lăng Thanh Vân nằm ngoài dự đoán của ta, "Quyển Thần Dị ký đó, là của ta, hay nói đúng hơn, là của mẫu thân ta, đến giờ thỉnh thoảng ta vẫn mở ra nhìn tranh minh họa trong đó."
"Nhưng, chàng không biết ngôn ngữ người Dạ đúng không, những gì chàng miêu tả về mẫu thân chỉ có các câu chuyện cổ tích, bà ấy chưa bao giờ sử dụng ngôn ngữ Dạ tộc?" Ta nhanh nhạy nhận ra.
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kỳ lạ," Lăng Thanh Vân nói, "Có lẽ, tình hình khi đó quá căng thẳng, nên bà ấy không dám sử dụng? Nhưng, ta vẫn nhớ rõ một số chữ từ chủ nhân chiếc thuyền hoa, sau đó kết hợp với đoán mò, mới hiểu được phần nào cuốn Thần Dị ký. Ghép những mảnh manh mối lại, là tìm ra phương pháp dịch chuyển thời không. Chỉ là chưa từng thử bao giờ."
"Sau đó, An Khả Tâm bỗng tìm ta chất vấn."
"Ta không biết nên nói thế nào... Ta có cảm tình với nàng ấy, có điều, sau khi biết được mối quan hệ thật sự, ta đã sợ hãi, chán ghét bản thân, nên tình cảm cũng theo đó mà phai dần."
"Khả Tâm vẫn luôn được bảo vệ kỹ lưỡng, đột nhiên phải đối diện với sự thật này, ta nói dối thì nàng ấy sẽ không tin, nói thật thì nàng ấy lại suy sụp trong chớp mắt. Nàng ấy không giống nàng. Dù có rơi vào tình huống tệ nhất, nàng vẫn giữ được lý trí, phân tích ra lợi và hại. Nhưng Khả Tâm thì không thể bình tĩnh, cứ chìm trong vòng xoáy cảm xúc của mình. Lúc thì hét lên đòi trở về An thị, lúc lại bảo sẽ để cả thiên hạ biết bộ mặt thật của ta..."
"Xin lỗi, ta nói vậy quả thực rất tuyệt tình," Lăng Thanh Vân siết chặt nắm đấm, "Nhưng lúc ấy ta chỉ có một suy nghĩ, bản thân đã vất vả nửa đời mới có được mọi thứ, không thể để hủy hoại như vậy."
Ta im lặng, nhớ tới mảnh vàng lá năm xưa.
Tại sao Phong Tuyên Nhược và Sở Đinh Lan có thể thưởng vàng dễ dàng như vậy? Bởi vì đó không phải thứ các nàng kiếm được.
Chuyện "không yêu giang sơn, chỉ yêu mỹ nhân" không phải là không thể xảy ra.
Nhưng nhất định sẽ không xảy ra với loại người như ta và Lăng Thanh Vân.
Lăng Thanh Vân trầm mặc hai giây, "Phu thê cũng được, huynh muội cũng tốt, dẫu sao ta cũng từng yêu nàng ấy, nên coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống, ta muốn thử chiêu cuối cùng."
"Ta tạm thời đánh ngất Khả Tâm, đi lấy đóa hoa kính mà phụ thân vẫn luôn cất giữ, khởi động bí thuật trong Thần Dị ký... Nội dung của bí thuật đó là, đưa linh hồn con người sang một không gian khác, hoán đổi với một kẻ bất kỳ."
Ta: "..."
Trước đây, ta vẫn luôn cho rằng, bản thân xuyên đến cái thế giới xui xẻo này chỉ là do đen đủi, không ngờ lại có kẻ chủ mưu đứng sau.
Bây giờ ta mới nhận ra, vì sao hắn lại hỏi, ở thế giới hiện đại, nếu một nữ hài không có người nhà, mới đến, có thể sống sót không.
Cho dù tình yêu đã phai mờ, nhưng hắn vẫn nhung nhớ nguyên chủ An Khả Tâm.
"Nói nhiều như vậy, nhưng chốt lại ta chỉ muốn nói với nàng," Lăng Thanh Vân nói tiếp, "Khi nào ta còn sống, nàng vẫn có cơ hội trở về."
Lòng ta chợt xao động. Về hiện đại, chính là tâm nguyện từ trước tới nay của ta.
Hơn nữa, nếu quả thực ta được hắn dẫn tới, bây giờ đột nhiên lại muốn trả ta về, hình như cũng chẳng phải ân nghĩa hay giúp đỡ, cùng lắm cũng chỉ gọi là có lương tâm thôi.
Nhưng cổ họng ta vẫn cảm thấy rất gian nan.
Sau một lúc lâu, ta hỏi: "Vậy còn chàng thì sao?"
Hắn cười: "Thế giới này không phải của nàng, nhưng nó là của ta."
Ta lặng thinh.
Ta định khuyên hắn đi cùng, nhưng trong lòng biết rõ nhất định là không. Giống như lời hắn từng nói vậy, vất vả cả nửa đời mới có được mọi thứ, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Hắn không phải kẻ vứt bỏ giang sơn chỉ vì mỹ nhân.
"Chuyện này có gì đáng để đắn đo đâu? Với cục diện hiện tại, chết một người là đủ, tại sao phải kéo theo hai?" Hắn cười nói, "Không thể đưa ra quyết định lý trí, phán đoán thế cục có lợi nhất, thì không phải là nàng, An Lị."
Ta cắt lời hắn, phun ra một chữ vừa khô khốc vừa cứng nhắc: "Được."
Lăng Thanh Vân cười, nụ cười rất tươi, khác hẳn điệu cười mỉm hằng ngày, khóe môi nhếch lên, để lộ hàm răng trắng đều đặn.
Nhưng ta vẫn phát hiện, khoảnh khắc hắn nheo mắt lại, ánh mắt toàn là vẻ cô đơn khó mà che giấu.
Ta chung quy vẫn chọn vứt bỏ hắn, cho dù cả hai đều hiểu, đó là điều lý trí mách bảo, không thể trách cứ.
Ta cũng cảm nhận được cảm xúc của hắn, hắn có thể không trách ta, nhưng trong lòng nhất định vẫn khó chịu.
Con người mà, rốt cuộc, lý trí quá sẽ khổ, hay là nặng tình quá sẽ đau?
"Nhưng, hoa kính đang được nuôi ở kinh Nam Hải." Ta nói.
"Hiện tại chúng ta đã thua sát thành rồi," Lăng Thanh Vân cười khổ, "Nàng đi lấy đi, nhưng phải trở lại mau một chút. Trước khi ta chết, hoặc là thay đổi chủ ý."
Ta cúi đầu, lặp lại một lần nữa, "Được."
Ta xuất phát ngay trong đêm, Lăng Thanh Vân đưa ta đến cổng thành. Gió đêm thổi qua, khiến tấm áo choàng màu đỏ cam trên người hắn bay phấp phới, giống như một ngọn lửa nhảy múa trong đêm tối.
Hắn híp mắt, giơ tay từ biệt ta, rồi đắc ý buông một câu cực kỳ tây.