Nếu quá ám ảnh một người đàn ông, chắc chắn là bản thân có vấn đề.
Vấn đề của Hướng Quân Như là chưa gặp đủ nhiều đàn ông.
Thế nên tôi dẫn Hướng Quân Như đã được thu xếp ổn thỏa đến Tiêu Kim Quật - nơi xả tiền nổi tiếng ở Giang Thành, hay còn gọi là quán trai bao.
Tôi vung tay: "Gọi hết mấy anh đẹp trai nhất của các người đến đây."
Thế là có đủ cả chó con ngây thơ, sói lớn cấm dục, “ngưu ma vương” trưởng thành thâm hiểm, “hồng hài nhi” nhỏ tuổi.
Lãng mạn, hài hước, tươi sáng, lạnh lùng đủ cả.
Biết hát biết nhảy còn biết uốn éo.
Vây quanh hai đứa tôi.
Hướng Quân Như nhìn đến thẳng cả mắt. Chơi đến quên cả về, thậm chí còn tự học thành tài, bảo một trai đẹp đút rượu cho cô ta, một trai đẹp khác đút nho.
Hứng khởi dâng cao, rượu cứ thế dốc xuống, ngăn cũng không được.
Lúc tôi dìu cô ta say mèm đi tính tiền.
Ông chủ cười dịu dàng.
"Những người cô chọn đều là đầu bảng của chúng tôi, tính theo giờ, một người một giờ năm mươi vạn. Tổng cộng tám trăm vạn, cô muốn quẹt thẻ hay là…?"
???
Bao nhiêu?
Tám trăm vạn?
Giờ toàn thân tôi cộng lại không có nổi một vạn, tiền kiếm được từ bá tổng trước đây tôi đều cho chị phục vụ hết rồi.
Tôi lặng lẽ huých người trong lòng, ý bảo cô ta trả tiền.
Tôi trả không nổi, chắc chắn cô ta trả được.
Kết quả cô ta òa khóc: "Tôi đâu có nhiều tiền thế, tiền tiêu vặt của tôi bị mẹ tôi thu hết rồi!"
"..."
"..."
Không khí tràn ngập sự xấu hổ.
Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Mấy năm nay cô tặng quà cho Lận Quan Kỳ nhiều gấp mấy chục lần số tiền này."
Cô ta ngẩn người, khóc to hơn.
"Nhiều tiền thế! Tôi không thích anh ta nữa, anh ta có thể trả lại tôi những thứ đó được không."
Nói rồi như nhớ ra điều gì đó, lảo đảo móc điện thoại từ trong túi ra. Bấm số gọi vài cái, còn bật cả loa ngoài, giống hệt cảnh người già gọi điện.
"Này!"
"Chào cô Hướng."
"Thư ký Quý!"
"Vâng."
"Quý Văn Lễ!"
"Vâng ạ."
"Hu hu hu hu, anh có biết quà tôi tặng Lận Quan Kỳ, anh ta để đâu không? Nhiều tiền lắm, toàn là tiền!"
Người bên kia điện thoại im lặng.
Còn có thể đi đâu nữa, cái rẻ thì vứt đi, cái đắt thì Lận Quan Kỳ đem tặng lại cho phụ nữ khác rồi.
"Hu hu hu hu hu, anh nói gì đi, tôi không có tiền trả, tôi còn phải dùng tiền đó bao trai nữa."
Giọng người đàn ông trầm xuống.
"Cô đang ở đâu?"
Tôi thấy không ổn, nhưng không kịp bịt miệng con nhóc c.h.ế.t tiệt này.
"Tiêu Kim Quật! Toàn trai đẹp!"
"Đợi đó, tôi đến ngay."
Mạng tôi chắc không còn nữa rồi.
Quý Văn Lễ đến rất nhanh, thậm chí vẫn mặc đang áo ngủ. Ánh mắt anh ta như bọc d.a.o găm, cười lạnh:
"Đây là cách cô Lý nói để cô ấy rời xa Lận Quan Kỳ sao?"
"..."
Lần này quả thật là tôi sai trước.
Dù sao cũng là bảo cô ta đừng thích nam chính, chứ không phải bảo cô ta đi thích người khác.
Quý Văn Lễ trả tiền xong, bế Hướng Quân Như từ lòng tôi, xoay người rời đi. Mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.
"Quý Văn Lễ, có phải Lận Quan Kỳ giấu đồ của tôi, không chịu trả tôi không?"
"Ừm, để tôi lấy trộm ra cho."
"Nếu không lấy được thì sao?"
"Tôi đền cho cô."
...
Tôi đang định tự bắt taxi về.
Quay đầu lại thấy Lục Trường Châu cũng đang phong trần mệt mỏi, đứng sau lưng tôi.
20.
Hai tháng sau khi tôi rời khỏi Lận Quan Kỳ, anh ta ở bên bờ vực điên loạn.
Tôi biết, đã đến lúc quay lại.
Tôi cố tình xuất hiện trong buổi yến tiệc anh ta tham dự. Sau đó thành công nhận được phần thưởng bị giam lỏng trong biệt thự. Ngoài việc hạn chế tự do của tôi, anh ta nghe theo mọi lời tôi nói. Chỉ riêng việc chăm sóc tôi và bị tôi bắt bẻ đã tiêu tốn phần lớn tinh lực của anh ta.
Nếu trong mắt một người chỉ có tình yêu, thì não bộ của người đó sẽ bị gỉ sét.
Những văn bản Quý Văn Lễ đưa cho anh ta, đôi khi anh ta thậm chí không thèm nhìn, ký luôn.
Tôi nằm trên sofa xem phim Hồng Kông thế kỷ trước. Vô tình có ý gợi ý, bản thân thích đàn ông như thần chứng khoán.
Anh ta nghe theo, thế là anh ta mua bán chứng khoán đối xứng.
Dưới sự điều khiển của Lục Trường Châu, ban đầu anh ta thắng đều. Đến khi anh ta nghiện, càng thêm tự tin vào bản thân, đặt cược càng lớn. Cuối cùng, anh ta thua hết một nửa tiền mặt của công ty.
Lúc này, những dự án đầu tư trước đó lần lượt gặp vấn đề, chuỗi vốn xuất hiện khoảng trống. Tiếp theo Lận thị thất bại trong đấu thầu. Bê bối của tập đoàn Lận thị được cố ý truyền cho truyền thông, cổ phiếu rớt giá, giá trị thị trường giảm.
Dưới áp lực của Hướng thị, không ai dám cho Lận gia vay tiền.
Đến khi anh ta phản ứng lại, tập đoàn Lận thị đã bên bờ vực phá sản, không thể cứu vãn.
Lận gia, cùng với các công ty phụ thuộc, sụp đổ trong một đêm.
Sau khi thanh tra, người đi tù thì đi tù, kẻ tự sát thì tự sát.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lận Quan Kỳ tỉnh táo lại, anh ta chạy trốn. Anh ta hiểu rõ tất cả những chuyện này không thể không liên quan đến tôi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Không biết anh ta lấy đâu ra bức ảnh tôi và Lục Trường Châu ôm nhau, anh ta cười như người điên. Anh ta hỏi tôi có phải vẫn còn yêu Lục Trường Châu không.
Chưa kịp để tôi trả lời, anh ta quỳ xuống xin lỗi, nói mình không nên cưỡng h.i.ế.p tôi. Vừa tự tát vào mặt vừa thề thốt, sau này anh ta sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Nhưng tôi rất rõ.
Việc anh ta quỳ xuống không phải xin lỗi, mà là uy hiếp.
Dù anh ta thề thốt bao nhiêu lần, nhưng đàn ông thích thề thốt nhất, lời thề của họ chẳng khác gì tiếng chó sủa.
Phẩm giá anh ta vứt bỏ lúc này, sau này sẽ đòi lại gấp bội trên người tôi.
Tôi nói: "Chúng ta đáng lẽ có một khởi đầu tốt đẹp, chính anh đã hủy hoại nó."
Tôi đang cố tình chọc giận anh ta.
Quả nhiên, tình tiết trong truyện xảy ra. Tôi bị hạ thuốc, tứ chi vô lực bị trói vào ghế.
Bên ngoài cửa là một đám đàn ông to con.
Lận Quan Kỳ bắt tôi van xin anh ta.
"Nếu tôi van xin anh, anh sẽ tha cho tôi sao?"
"A, để tôi suy nghĩ xem."
"Không cần suy nghĩ nữa, tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Tôi cười giằng đứt dây thừng, đứng dậy khỏi ghế.
Xin lỗi, tôi đã uống thuốc giải từ trước rồi, chỉ đợi anh nói câu này thôi.
Dù sao, ông trời phải có báo ứng. Cái ác anh làm, anh phải tự gánh chịu một lần.
Cửa bị đẩy từ bên ngoài, Hướng Quân Như dẫn người xông vào, sai người giữ chặt Lận Quan Kỳ, không ngừng tát anh ta.
"Dám hạ thuốc chị tôi, tôi đánh c.h.ế.t anh! Đồ tiểu nhân, may là tôi tỉnh ngộ sớm, không thì con tôi sau này không thi công chức được."
Anh ta bị tiêm cùng loại thuốc, tôi ném anh ta vào căn phòng mà Lý Thư Đồng từng trải qua.
Sau đó, hơn mười gã đàn ông to con bước vào.
Tôi rút lui, đóng cửa lại.
Hãy tận hưởng bữa tiệc của anh đi.
21.
Nam chính của thế giới quả nhiên mạng lớn, vẫn chưa chết.
Tôi giao những bằng chứng thu thập được cùng chiếc máy ghi âm cho cảnh sát. Cuối cùng, Lận Quan Kỳ bị kết án tù chung thân vì tội g.i.ế.c người có chủ ý, tội h.i.ế.p dâm, trốn thuế và các tội khác.
Ngày anh ta bị áp giải đi, cảnh sát đến là một cô gái trẻ. Lâu không gặp, cô ấy đã được lên chính thức.
Cách nhau một khoảng xe, cô ấy cười, tôi cũng cười.
Cô xem, chúng ta đều đã đợi được.
Trước khi đi Lận Quan Kỳ hỏi tôi:
"Cô có từng yêu tôi không? Dù chỉ một phút một giây."
"Mỗi phút mỗi giây ở bên anh, tôi đều thấy vô cùng ghê tởm."
Chưa đợi mấy ngày, trong tù truyền tin Lận Quan Kỳ tự sát.
Giây phút đó, dòng điện mãnh liệt chạy qua toàn thân, tôi đau đến ngất đi. Khi tỉnh lại, tôi cảm thấy mình bị đè đến khó thở, n.g.ự.c đau như d.a.o cắt.
Hệ thống: [Ký chủ, nam chính gốc đã biến mất, đề nghị ngài lập tức chọn Lục Trường Châu làm nam chính mới để đi theo tình tiết, nếu không đau đớn sẽ tăng thêm, đồng thời ngài sẽ không bao giờ có thể quay về.]
Thật sao?
Tôi khẽ cười, rút kim truyền, lảo đảo đi đến tầng cao nhất của bệnh viện - tầng hai mươi, bước lên mép ban công.
"Thư Thư!"
Lục Trường Châu đứng cách vài bước, sắc mặt lo lắng.
Tôi nhìn đôi mắt anh, vài phần quen thuộc cũng dần biến mất.
Tôi lắc đầu: "Tôi là Thư Thư."
Thư của Biên Thư Hàn.
Tôi vốn không phải là Lý Thư Đồng nào cả, tôi chính là tôi.
Lục Trường Châu cũng không phải là anh ấy, chàng trai ấy đã hy sinh từ lâu rồi.
Tôi không chịu thua, anh ấy càng không chịu thua.
Anh ấy đã từng nói với tôi, phải tiến về phía trước, chỉ cần xương đủ cứng, sẽ không bị bẻ gãy.
Chúng ta đều không thể trở thành con rối của người khác.
Tất cả nên kết thúc rồi.
Tôi nhảy xuống từ ban công.
"Lục Trường Châu, hãy là chính anh, tạm biệt."
Gió gào thét bên tai, cơ thể rơi xuống nhanh chóng.
Tôi biết thế giới này không có chỗ cho tôi dung thân, nhưng một hệ thống tầm thường, có tư cách gì phán xét và khống chế linh hồn tôi?
Trong chín mươi tám ngày ba giờ bốn phút kể từ khi đến thế giới này, mỗi phút mỗi giây, tôi luôn kiên định một câu trả lời, đó là quay về.
Cách để về nhà chưa bao giờ là tuân thủ, mà là đập vỡ.
Đập vỡ tất cả những thứ hỏng nát, mục nát.
Người đàn ông trên ban công vùng dậy khỏi mặt đất, làn da trắng ngần phủ đầy vết nứt, khóe miệng rỉ một tia máu.
Nhưng khóe môi anh ấy cong lên thành nụ cười, thần thái ngạo nghễ bừa bãi.
Đứng trên mép ban công, hai tay buông thõng, ngả người ra sau.
"Em không phải Lý Thư Đồng, tôi cũng không phải Lục Trường Châu. Chúng ta đều không thể trở thành con rối của người khác."
Nam nữ chính gốc biến mất, hào quang nhân vật chính bị phá vỡ.
Xiềng xích nhân vật được gỡ bỏ.
Thế giới rộng lớn, rốt cuộc ai mới là nhân vật chính?
Tác giả nói không tính, chỉ có lời của chính bạn mới tính.
Ai cũng có thể là nhân vật chính của thế giới.
[Hệ thống 001 vi phạm chủ pháp, đã bị đưa đến khu hủy diệt.]
[Các vị, chào mừng về nhà.]
Bên tai vang lên tiếng "ting" trong trẻo.
Trật tự hoang đường của thế giới sụp đổ.
Trật tự mới đang dần vận hành một cách có thứ tự.
Trước mắt ánh sáng trắng bùng lên, con đường dẫn đến một thế giới khác dần mở ra.