“Vào thành phố thì sao nào? Đợi đến tết Đoan Ngọ hai đứa dẫn theo hai đứa nhỏ về nhà đi, lúc đó mẹ sẽ dắt con đi giải ngố.
Trên thằng ba còn có một người chị dạy cao đẳng, em gái thì vẫn còn học cao đẳng. Sau đó, mẹ sẽ dẫn con đi gặp một người.”
Tống Thời Hạ đoán chắc hẳn là đi tảo mộ cho ba ruột của hai đứa trẻ.
Nghĩ nhà mình có bốn anh em, nhà Quý Duy Thanh cũng bốn anh em.
Mấy năm trước hình như mọi nhà đều sinh rất nhiều con cái, nhà nào cũng có mấy người con.
Nhưng giờ đã thực hiện kế hoạch hóa gia đình, cô không muốn sinh thì có thể không sinh, dù sao cũng đã có hai đứa con trai dễ thương rồi.
Nếu phải sinh thì mong sao có thể sinh một cô con gái thơm tho mềm mại, lại mặc váy đẹp cho con bé, để con bé trở thành bé con xinh đẹp nhất trong nhà trẻ.
DTV
Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh không ăn cơm ở nhà vì thầy của anh muốn mời khách.
Tống Thời Hạ còn mặc chiếc váy hoa nhí mà mẹ chồng đã làm cho mình.
Cô xoay một vòng trước mặt Quý Duy Thanh.
“Đẹp không?”
“Đẹp lắm.”
Tống Thời Hạ nhỏ giọng rì rầm:
“Anh chỉ ngó một cái, trả lời cũng có lệ nữa, phạt anh viết một bài văn năm trăm chữ khen em.”
“Được thôi.” Quý Duy Thanh nói.
Hử?
Cô chỉ đùa một chút thôi, anh thế mà lại đồng ý thật ư?
Có thể khiến cho giáo sư Quý viết văn khen mình, cô có nên tìm cái khung đóng khung treo lên không nhỉ?
Nhưng sao cô cứ cảm thấy có gì đó là lạ, anh dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ thế?
Trong trí nhớ của cô, lúc đi xem mặt Quý Duy Thanh vô cùng lạnh nhạt, toàn dựa vào khuôn mặt và vòng hào quang giáo sư đại học để thêm điểm cho anh.