“Lẽ nào anh còn định nói cô bé chỉ là trẻ con, phạm sai lầm thì cố nhịn mà bỏ qua à?”
Quý Duy Thanh phản bác: “Không phải, dù là con nít, phạm phải sai lầm thì cũng sẽ bị phạt.”
Được rồi, thấy anh tỏ rõ lập trường nên bỏ qua, không so đo với anh vậy.
Tống Thời Hạ tò mò nói: “Kể cho em nghe về đối tượng đi xem mắt trước đó của anh đi.”
Quý Duy Thanh ngừng lại nhìn cô, ngay khi Tống Thời Hạ nghĩ rằng anh sẽ nói mấy câu kinh điển như “Trong trái tim anh chỉ có một mình em” hay “Họ chỉ là người qua đường”...
Quý Duy Thanh chỉ cau mày đáp: “Không nhớ nữa.”
Hừ, cô còn tưởng anh đang chuẩn bị tung ra quả b.o.m nào đó chứ.
Quý Duy Thanh lại nói tiếp: “Em không cần phải để ý những lời nói của Phi Phi, con bé vẫn còn nhỏ.”
Tống Thời Hạ buột miệng nói ra:
“Con bé nói cũng đúng mà, em quả thật chỉ là một cô gái quê không có văn hóa gì hết, không phải sao?”
Quý Duy Thanh á khẩu không trả lời được, Tống Thời Hạ không tiếp tục hỏi về chuyện này nữa.
Cô chỉ thuận miệng nhắc đến, không ngờ lại khiến Quý Duy Thanh nhớ mãi trong lòng như thế.
Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, Tống Thời Hạ đang định chui vào ổ chăn của anh thì bị Quý Duy Thanh giữ vai lại.