Quý Duy Thanh vén tay áo lên, để lộ cánh tay thon gầy, động tác cầm muôi khá vụng về.
“Anh cắt nhỏ hai cọng hành, lấy hai miếng thịt hun khói ra thái miếng nhỏ.
Bốn người chúng ta thì cho năm quả trứng gà đi, đánh tan trứng đến khi mặt trên nổi bọt là được, dùng đũa đánh cho cơm tan ra, đừng để dính thành từng cục.”
“Cho ít dầu vào, để lửa nhỏ, sau khi nồi nóng lên thì anh đổ trứng vào, trứng chín nhanh nên phải khuấy nhanh vào, anh cho cơm vào được rồi đấy, mở to lửa lên rồi đảo đều.
Thấy chín rồi thì vặn lửa nhỏ lại, sau đó cho thịt và muối… Đảo mấy lần, cho hành vào, chuẩn bị tắt bếp cho ra đĩa được rồi.”
Quý Nguyên nhỏ giọng nói thầm: “Anh ơi, em không muốn ăn cơm.”
Quý Dương học theo giọng điệu của người lớn mà nói:
“Em không ăn cơm sẽ không cao được, các bạn nhỏ khác sẽ bắt nạt em đó.”
Quý Nguyên xị mặt ra: “Ba nấu cơm như nấu cháo ấy, không ngon.”
“Bà nội nói trẻ con không được kén ăn, người lớn đi làm kiếm tiền nuôi chúng ta, còn phải nấu cơm cho chúng ta, chúng ta đã hứa với bà nội sẽ làm đứa trẻ ngoan rồi mà.”