“Em ấy à, đừng có quan tâm chuyện thiên hạ làm gì, đây là chuyện riêng nhà người ta, em cứ tập trung học hành là được.
Người ta thiếu đạo đức thì cũng là sinh viên tốt nghiệp trường sư phạm, chờ tới lúc em thi đậu vào trường sư phạm rồi mắng người ta tiếp cũng không muộn.”
Đúng là thanh niên xốc nổi, chuyện không liên quan gì tới mình mà cũng thấy bất bình hộ người ta như thế.
Tống Đông Đông bĩu môi, Mao Đản thì ngoan ngoãn ngậm miệng lắm.
Tống Thời Hạ vừa mới đi lên núi đã phát hiện một gốc kiwi rừng chưa bị ai hái.
“Cây này chưa bị ai hái này, mau lên!”
Tống Thời Hạ hái một quả, quả kiwi này đã chín, kéo nhẹ một cái đã lột được lớp vỏ bên ngoài rồi.
Cô nếm thử một miếng: “Ngọt quá!”
Tống Đông Đông và Mao Đản cũng vội hái một quả, lột vỏ đút vào miệng.
“Plè plè, chua quá đi mất.”
Mao Đản cắn một miếng: “Úi chu choa mạ ơi, chua quá là chua.”
Tống Thời Hạ nghi hoặc: “Sao lạ thế, quả của chị ngọt lắm, hai đứa hái quả nào mềm mềm mà ăn.”
Tống Đông Đông hái một quả mềm ăn thử, mặt nhăn dúm dó lại.
DTV
Không ngọt gì hết, nhưng cũng không chua như quả đầu, cậu hoài nghi chị gái cố ý lừa hai cậu cháu ăn.
Thấy Tống Đông Đông nhăn mặt, Tống Thời Hạ lại hái thêm hai quả.
“Ngọt lắm mà, hai đứa ăn thử quả chị hái đi này.”
Tống Đông Đông không dám ăn, Mao Đản thì bán tin bán nghi nhận lấy.