“Ở trên kia, cả buổi chẳng biết hí hoáy cái gì trong phòng sách, mẹ liếc qua thấy giống như là sách giáo khoa của con, cẩn thận nó lại ra bài tập cho con.”
Tống Thời Hạ bật cười:
“Bài tập mà giáo sư Quý nhà mình soạn riêng thì nhất định phải làm rồi, bọn nhỏ đã về chưa mẹ?”
“Ngủ rồi. Mẹ xin hiệu trưởng cho nghỉ, mấy giờ học đó, đi hay không cũng thế cả.”
Tống Thời Hạ thở phào một hơi:
“Mẹ, trên cùng là đồ ngọt chị dâu con mua cho đám nhỏ, con thấy có cả sô cô la, sợ bị hai đứa nó phát hiện, mẹ giấu đi hộ con.”
“Cái đó chắc chắn phải giấu rồi, để mẹ cất cho.”
Hàn Dung cho rằng chỉ có ít sô cô la làm quà, ai dè có nguyên hai hộp sô cô la to tướng cùng với mấy túi bánh ngọt, nhét đầy tủ bát.
Bà chậc lưỡi: “Chị dâu con mua sạch tiệm bánh nhà người ta à?”
Tống Thời Hạ mở thùng to:
“Sô cô la với đồ ngọt là quà cho đám nhỏ. Tính tình chị ấy thoải mái thế đó. Còn chỗ này là quà cho con.”
Hàn Dung nghe xong, càng cảm thấy có tình cảm với cô chị dâu tương lai của con dâu mình.
Tống Thời Hạ phát hiện dưới đáy thùng còn có hai chiếc áo lông vũ, màu đỏ và màu đen.
Cô còn tưởng mùa đông này sẽ phải mặc áo bông to sụ cơ, không ngờ chị dâu lại tinh tế đến thế.