Tống Xuân Hạ kinh ngạc: “Nhiều thế? Vậy nhà bạn gái em làm gì?”
Tống Thu Sinh ậm ờ qua loa:
“Nhà cô ấy làm kinh doanh nhỏ, em với cô ấy cũng quen biết nhau trên thương trường.”
“Nhiều quá, chị nhận hai món coi như đã nhận tấm lòng con bé, còn lại em mang đi đi.”
“Ấy đừng, Diêu Tuyết tự mình chọn từng món quà cho nhà chị mà, bảo em mang về, có khi cô ấy sẽ tưởng gia đình chị không thích cô ấy đấy.”
Tống Xuân Hạ lâm vào thế khó xử.
Quà của bạn gái em mình toàn là thứ đắt tiền, lại còn nhiều như thế, nếu mà nhận hết, chẳng may sau này hai đứa không thành đôi thì chẳng phải nhà chị ấy đã chiếm lợi của con gái nhà người ta sao?
Tống Thời Hạ cũng góp lời:
“Chị yên tâm, chị Diêu Tuyết rất hào phóng, mọi người cứ yên tâm nhận đi, anh Thu Sinh chắc chắn sẽ đáp lễ đầy đủ mà, không cần lo đâu.”
Tống Thu Sinh cũng đảm bảo với chị gái:
“Đúng đúng, chị cứ yên tâm nhận đi, chắc chắn em không thể lấy không đồ của người ta đâu, em sẽ đáp lễ chu đáo.”
“Như vậy sao được, khi nào bọn em về thủ đô thì ghé qua mang giúp chị ít quà đáp lễ.
Tuy không đắt tiền gì nhưng đó cũng là tấm lòng của nhà chị, để con gái người ta biết nhà mình rất quý cô ấy.”
Em trai từng này tuổi mới có bạn gái, không thể có sơ suất nào được.