Tống Thu Sinh đi từ ngoài vào, cũng mặc chiếc áo khoác da, quần jean, đi đôi giày da trâu màu nâu.
Tống Đông Đông trợn to mắt: “Oa, anh, anh sành điệu thế.”
Áo khoác da với quần jean, siêu oách.
Phía sau Tống Thu Sinh là Quý Duy Thanh.
“À, dậy hết rồi à, còn tưởng mấy đứa tới trưa mới dậy cơ đấy.”
Mặc dù anh trai đã dùng ‘mấy đứa’ nhưng cả nhà có mình Tống Thời Hạ dậy muộn nhất, cô có cảm tưởng anh mình đang mỉa mai mình.
“Tối qua 4 giờ mới đi ngủ, dậy muộn cũng bình thường mà.”
Nói xong, cô mới đưa mắt nhìn sang phía giáo sư Quý.
Hôm nay anh vận chiếc áo lông vũ màu đen, áo lông vũ dày như thế như khoác trên người anh trông lại không quá phình người mà lại trông vững chãi an toàn.
Tống Đông Đông chạy tới trước mặt anh trai: “Anh, sao anh mặc ít thế, không lạnh à?”
Tống Thu Sinh thấy em trai mặc áo khoác da mỏng bèn bật cười: “Thằng ngốc này, mùa đông dám mặc áo khoác mỏng thế à, đi thay nhanh lên.”
Tống Đông Đông phụng phịu không muốn, Tống Thu Sinh mới kéo khóa áo ra khoe:
“Áo trong của anh có lót lớp nhung bên trong, thế mới ấm, em không đi thay ngay đi, đợi mẹ trông thấy lại mắng cho.”
Tống Đông Đông cảm thấy thật không công bằng: “Vì sao chỉ có áo anh mới có lót nhung?”
Tống Thu Sinh thấy cậu em nhỏ sắp khóc rồi, đành thở dài:
DTV
“Trong ngăn tủ anh có một chiếc nữa đấy, cho em mượn nhưng không được làm rách áo anh.”
Tống Đông Đông tức khắc mỉm cười, chạy ngay về phòng lấy áo.
Tống Thời Hạ kề tai giáo sư Quý, hỏi nhỏ: “Ban nãy hai anh đi đâu thế?”
“Sáng thấy mẹ con em chưa dậy nên đi dạo quanh thôn một lát.”
Tống Thu Sinh dẫn Quý Duy Thanh đi quanh đó cho biết đường, biết nhà người quen.
Nhưng giờ đó hầu như mọi nhà đều còn đang ngủ, không có mấy ai ra đường, anh chàng không có cơ hội khoe áo mới cùng với cậu em rể.