Song khi ánh mắt hắn nhìn về phía ta, lại dịu dàng như nước.
Hắn vươn tay ra với ta, lòng ta chợt choáng váng bởi vui mừng.
Vừa định đưa tay đáp lại, thân mình bỗng loạng choạng, một dự cảm bất thường ập đến.
Trước mắt tối sầm, ta rơi vào mê loạn.
“Phu nhân!”
Tai nghe tiếng gọi lo lắng của Cố Niệm Thần vang vọng.
Mà ta, lại chẳng thể nào mở mắt nổi…
35
Lúc tỉnh lại lần nữa, ta đã ở Cố phủ.
Trước mắt là gương mặt mỏi mệt của Cố Niệm Thần.
Ta cố nở một nụ cười yếu ớt.
Nước mắt hắn lập tức tuôn trào:
“Phu nhân…”
Ta không hiểu.
Ta tỉnh rồi mà, sao hắn lại buồn đến vậy?
Sau đó ta mới biết.
Thái y nói… ta sắp phải đi rồi.
Ông nói ta tâm sự chất chồng, thân thể lại kiệt sức, chỉ còn sống được ba tháng.
Tim ta như bị ai bóp nghẹt.
Vì cớ gì, ông trời lại đùa cợt ta đến vậy?
Mọi thứ đang tốt đẹp, cớ sao lại đẩy ta vào vực sâu?
Nửa tháng sau, Cố Niệm Thần dẫn ta đến chùa Thanh Tịnh cầu phúc.
Cuối cùng, ta cũng gặp được đại sư trong lời hắn từng nhắc.
Hương trầm lượn lờ, tỏa quanh bốn phía, khiến lòng người an tĩnh.
“Đã đến lúc ngươi trở về nơi vốn thuộc về mình rồi.”
Giọng đại sư khàn đục vang lên.
Ta nhàn nhạt hỏi:
“Nếu vậy, vì sao khi xưa lại muốn ta tới đây?”
Đôi mắt đục ngầu của ông ta nhìn ta, đáp:
“Vì ngươi là người phá cục. Chính vì ngươi, quỹ đạo của tất thảy số phận đã đổi thay. Một trận huyết vũ tinh phong nhờ đó mà tránh được. Mà ngươi… vốn là người nên chết, đã phá cục rồi, thì không nên tiếp tục ở lại trong cục.”
Ta bật cười lạnh:
“Vậy còn Cố Niệm Thần thì sao? Có từng ai xót cho hắn?”
“Đó là kiếp số của hắn.”
Nước mắt ta dâng trào, giọng nghẹn lại:
“Sau khi ta chết… thì sẽ thế nào?”
Đại sư nói như lẽ thường:
“Tự nhiên là… nam nữ chính sẽ tu thành chính quả.”
Ta lạnh lùng:
“Làm sao ông biết chắc, họ sẽ tâm ý tương thông?”
Đại sư thoáng mất kiên nhẫn:
“Đó là kết cục đã định, nhân vật đã định, ngươi và ta đều không thể sửa!”
“Ông lầm rồi, đại sư.” – Ta nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt kiên định.
“Còn có một biến số mà ông chưa từng lường đến.”
Đại sư chấn động, gắt gao nhìn ta.
Ta chậm rãi buông lời:
“Tưởng Thông.”
Đôi mắt ông ta lập tức trợn to, lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
36
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng vậy, không một ai ngờ được — Tưởng Thông, mới chính là biến số trong toàn cục.
Hôm ấy, sau khi ta tỉnh lại, hắn đã gấp rút đến Cố phủ.
Hắn nói, vừa hay tin ta mắc bệnh hiểm nghèo, liền ngày đêm không nghỉ mà phóng ngựa đến đây.
Ai có thể ngờ rằng, một người trầm lặng không mấy ai để mắt như Tưởng Thông, lại chỉ trong nửa tháng đã chữa khỏi bệnh cho ta?
Về sau nghĩ lại, ta mới ngộ ra — bởi lẽ, trong thiết lập câu chuyện, hắn vốn là thần y, người có thể chữa trị bách bệnh trong thiên hạ.
Mọi thứ… đều bắt đầu chuyển mình từ khoảnh khắc ta quyết định đến Kỳ Châu.
Có lẽ, người cứu ta… chính là ta.
…
“Thật ra” — ta nhìn người trước mặt, giọng điềm nhiên — “ta đã khỏi từ lâu rồi, đại sư.”
“Hôm nay ta đến, chỉ muốn hỏi rõ: ông rốt cuộc là thứ gì?”
Bốn bề tĩnh lặng, hương trầm cũng đã cháy hết.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Đại sư bỗng mỉm cười:
“Ngươi đã thắng rồi, ký chủ.”
Ta nhíu mày:
“Ký chủ?”
Ông ta thong thả nói tiếp:
“Ta là hệ thống, mà nhiệm vụ của ta… là khiến Cố Niệm Thần yêu nữ phụ độc ác.”
Ánh mắt ông ta quét qua ta, ẩn ý sâu xa:
“Có điều, cũng nhờ ngươi nỗ lực, mà nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Ta trầm giọng hỏi:
“Thế cớ gì… lại muốn ta chết?”
Đại sư than khẽ một tiếng:
“Đó chẳng phải ý ta, mà là thiết lập cốt truyện. Ngươi vốn chỉ có nửa năm thọ mệnh.”
“Ta cùng người khác đánh cược — hắn cho rằng ngươi sẽ sống sót, còn ta thì không tin.”
“Vì vậy, những lời vừa rồi mới có phần mạo phạm.”
“Nay… ta đã thua rồi.”
Nói xong, ông ta mỉm cười, vẻ mặt hoàn toàn buông bỏ.
37
Rời khỏi chùa Thanh Tịnh, Cố Niệm Thần đã dắt ngựa đón ta nơi bậc đá.
Ánh mắt hắn, sáng như sao trời.
Tim ta rốt cuộc cũng thả lỏng — từ nay về sau, ta có thể yêu hắn… không chút đắn đo.
“Thế nào rồi?” – Hắn hỏi.
Ta nhìn hắn, nhẹ giọng đáp:
“Đại sư nói, ngươi và ta, năm tháng vô lo, đời đời an ổn.”