Ánh mắt Đỗ Hành lạnh nhạt quét qua mặt đám người: “Đừng hỏi, cậu có hỏi thì tôi cũng không thể nói.”
Vì lý do an toàn, anh ấy không thể nói cho người khác biết đây là em gái ruột của mình, nhưng anh ấy sẽ cho mọi người biết rằng cô là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Không ai được phép xem thường cô, càng đừng nghĩ đến việc nảy ý đồ xấu!
Càng như vậy, mọi người càng trở nên tò mò, không ngừng nói bóng gió.
Bún sò điệp và súp cá bạc là món yêu thích của Liên Kiều, cô ăn không ngừng miệng, ai hỏi cũng phớt lờ.
Đợi đến khi mọi người c.h.ế.t tâm, quay đầu lại mới nhận ra rằng đồ ăn đã vơi đi rất nhiều.
Lúc này không ai còn quan tâm đến câu hỏi nữa, đồ ăn ngon ở trước mắt, chiến thôi!
Khi bọn họ đang vui vẻ, có hai bóng người bước vào, nói: "Ồ, đã ăn rồi hả?”
Đó là hai cô gái xinh đẹp, một người trang điểm đậm, dáng người rất đẹp, bước đi nhẹ như bay, chắc đang học múa, là em gái của Đinh thiếu, Đinh Vĩnh Bình.
Người vừa nói với giọng điệu chanh chua chính là cô ta.
Còn một người không trang điểm, nước da hơi vàng, khí khái mạnh mẽ, là em họ của Đinh thiếu, Trình Mỹ Cẩm.
Mọi người thấy vậy, theo bản năng nhìn về phía Đỗ Hành: "Bình Bình, Tiểu Cẩm, sao các em lại tới đây?"
Đinh Vĩnh Bình bình tĩnh nhìn người người đàn ông đang bóc tôm, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực: “Bọn em không thể tới sao?”
Đỗ Hành cũng không ngẩng đầu lên nhìn mà chỉ lo bồi Liên Kiều ăn, không ngừng bóc tôm cho cô.
Về phần Liên Kiều, cô quan tâm đến đồ ăn hơn và cũng không có hứng thú làm quen với bạn bè của các anh trai.
Vòng đời khác nhau và cũng không trùng lặp nên không cần thiết phải làm quen.
Trình thiếu chủ động hoà giải: "Đương nhiên không phải, bình thường mời cũng không mời được ấy mà, mau ngồi xuống đi."
“Em gái, ngồi đi.” Đinh thiếu đứng dậy nhường chỗ cho cô ta.
Bên trái anh ta chính là Đỗ Hành, đây là đang có ý tạo cơ hội cho em gái mình.
Đinh Vĩnh Bình cảm thấy hoảng sợ trong lòng, nhưng cô ta biết rõ tính tình của Đỗ Hành, không có tức giận ngay tại chỗ.
Cô ta kéo chị họ ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn bàn ăn: "Các anh tốt thật đấy, ăn hải sản thế mà không gọi em!"
Tính khí cô ta nóng nảy, ở nhà rất được cưng chiều, những người có mặt ở đây đều thân thiết với cô ta, bọn họ cười ha ha: "Chuyện ngoài ý, hoàn toàn là ngẫu nhiên thôi."
Đinh Vĩnh Bình liếc nhìn một cái: “Tối nay ai đãi?”
Trình thiếu vô thức chỉ vào Liên Kiều: “Là cô ấy.”
Liên Kiều ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó hiểu, sao lại thành cô mời khách rồi?: “Không phải Đinh thiếu nói muốn đãi khách sao? Không mang đủ tiền hả?"
Khóe miệng Đinh thiếu giật giật, là một người đàn ông thì không thể thừa nhận, anh ta không thiếu tiền!
Đinh Vĩnh Bình mím môi, cẩn thận đánh giá Liên Kiều, người có thể được Đỗ Hành chăm sóc như vậy, nhất định phải đối đãi nghiêm túc.
Thế nhưng cô ta phát hiện ra rằng cô gái trước mặt có làn da trắng nõn như sứ, không hề thấy lỗ chân lông, đôi mắt đen láy sáng như sao.
Da đẹp quá! Trong lòng cô ta cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi nói: "Em gái này xinh thật đấy, con cái của nhà nào thế?"
Cuối cùng Đỗ Hành cũng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Của nhà tôi.”
Đinh Vĩnh Bình nghe vậy sắc mặt liền thay đổi: "Cái gì? Đỗ Hành anh... anh..."
Đinh thiếu vội vàng nhảy ra ngoài, nháy mắt với cô ta một cách dữ dội: “Đừng hiểu lầm, họ không phải một cặp đâu, em gái, em đừng nghĩ nhiều.”
Đối xử với đàn ông thì không thể cứng rắn, đàn ông thích phụ nữ dịu dàng như nước.
Đinh Vĩnh Bình hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc: “Đỗ Hành, anh quay về rồi sao không gọi điện cho em?”
Đỗ Hành khẽ cau mày, cô ta cũng không phải là gì của anh ta, tại sao anh ta lại phải gọi cho cô ta? Anh trai cô ta anh ta còn không gọi: "Quên rồi."
Khóe miệng Liên Kiều giật giật, anh nhỏ, anh cứ thế này thì sẽ phải sống cô độc đó.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha
Đinh Vĩnh Bình tủi thân mím môi, nhưng càng đánh lại càng hăng: "Ngày mai em rảnh, chúng ta cùng đi xem phim nha?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bọn họ vẫn luôn là kiểu quan hệ như vậy, cảm thấy tủi thân nhưng có thể làm gì được? Cô ta chính là thích người đàn ông này.
Đỗ Hành có chút mất kiên nhẫn: "Tôi không rảnh."
Lòng Liên Kiều khẽ động: “Hiện tại có phim gì hay?” Đã lâu rồi cô không xem phim.
Sắc mặt Đỗ Hành trở nên dịu dàng: “Em muốn xem?”
Liên Kiều mỉm cười gật đầu: "Vâng."
Tâm nguyện của em gái mình, đương nhiên anh ta phải giúp cô hoàn thành, Đỗ Hành không chút do dự nói: “Ăn tối xong anh dẫn em đi xem.”
"Tối nay? Thôi bỏ đi?" Liên Kiều do dự: "Em sợ tuyết rơi, buổi tối không an toàn."
Đỗ Hành suy nghĩ một chút: “Vậy ngày mai đi, anh mua xong vé xem phim rồi tới đón em.”
“Được ạ, nhớ mua ít hạt dưa và ô mai nhé.”
Hai anh em người một câu ta một câu, vui vẻ quyết định lịch trình ngày mai.
Vừa ngẩng đầu lên, anh ta liền thấy mọi người đang nhìn họ với vẻ mặt kỳ lạ, đặc biệt Đinh Vĩnh Bình, hai mắt đã đỏ hoe.
Khoảng cách đối đãi quá lớn, cô ta muốn vờ như không thấy cũng không được.
Rốt cuộc cô ta có chỗ nào không tốt?
Đinh thiếu thấy bất bình cho em gái mình: “Đỗ Hành, cậu đây là trọng sắc khinh bạn.”
Đỗ Hành mất kiên nhẫn nói một câu: “Người mù thì đừng nên nói chuyện.”
Anh ta vẫn luôn như vậy, không thích thì chính là không thích và cũng không muốn ép buộc bản thân.
Đinh Vĩnh Bình thích anh ta, nhưng anh ta không thích a, anh ta cũng từng từ chối rõ ràng.
Liên Kiều không khỏi bật cười: "Phì haha."
Đinh Vĩnh Bình nhịn không được nữa: “Đỗ Hành, anh không có thời gian đi xem phim với bọn em, nhưng lại có thời gian đi cùng cô ấy sao?”
Đỗ Hành múc một bát súp cho Liên Kiều, hai anh em ăn ở nhà đều như thế này.
"Đương nhiên, thời gian dành cho em ấy thì lúc nào cũng có."
Dẫn em gái đi dạo khắp thủ đô, mua cho cô đồ ăn ngon và quần áo đẹp.
Đinh Vĩnh Bình nước mắt lưng tròng: "Tại sao?"
Đỗ Hành lạnh lùng nói: “Bởi vì em ấy quan trọng hơn các cô, chuyện đơn giản như vậy còn cần tôi nói ra sao?”
Khóe môi mọi người giật giật, thật sự là ‘anh em cây khế’, khi có chuyện thì kéo bọn họ ra, không có chuyện thì vứt họ sang một bên.
Đinh Vĩnh Bình bị đối xử tệ đến phát khóc, toàn là loại đàn ông gì a?
Thế nhưng cô ta vẫn thấy người đàn ông này rất có sức hút, vẫn rất thích anh ấy.
Cô ta biến sự buồn bã và tức giận thành cảm giác thèm ăn, bắt đầu ăn như hổ đói.
Trình Mỹ Cẩm nãy giờ vẫn luôn im lặng lên tiếng: “Đỗ Hành, anh hai của anh vẫn chưa về nhà hả?”
Vừa nhắc đến anh hai, Đỗ Hành liền thấy rất bất lực: “Anh ấy là một người cuồng công việc, bị thương cũng không chịu bỏ dở công việc…”
Một năm có 365 ngày thì 360 ngày bay lượn bên ngoài, không có ở nhà.
Sắc mặt Trình Mỹ Cẩm thay đổi rõ rệt: "Thương gì thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Rốt cuộc anh ấy bị sao?"
Lúc này Đỗ Hành mới nhận ra mình đã lỡ lời: "À ừm? Vết thương nhỏ, đã khỏi rồi, bây giờ anh ấy đang bôn ba khắp cả nước. Trình Mỹ Cẩm, sao cô lại chạy ra khỏi doanh trại rồi?"
Trình Mỹ Cẩm lòng như lửa đốt, nói: "Đừng đổi chủ đề, nói mau."
Liên Kiều tò mò nhìn cô ấy, sự quan tâm rõ ràng của cô ấy dành cho anh hai có thể dễ dàng thấy được.
Đỗ Hành không muốn nhắc nhiều đến chuyện này: “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, có gì để nói đâu, mau ăn đi, bàn hải sản này là do anh hai tôi vận chuyển hàng không về đó.”
Trình Mỹ Cẩm cau mày, tâm tư bay đi xa, đang đi yên lành sao lại bị thương?
Không được, cô ấy phải tìm ai đó nghe ngóng một chút.
Đinh Vĩnh Bình chạy ra thu hút sự chú ý: “Tình cảm anh em của các anh thật tốt, có chuyện gì tốt là anh ấy đều sẽ nghĩ đến anh trước.”