Khương Khải là người từng tận mắt chứng kiến thực lực của Liên Kiều, đã tâm phục khẩu phục: “Em không có ý kiến.”
Liên Kiều hoàn toàn không cùng cấp bậc với những người khác, hiệu trưởng cho cô ấy dự thi chẳng khác nào thả hổ vào đàn sơn dương, à không, gọi là giao long về biển.
An Tâm trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng: “Liên Kiều, cô có biết Quan Thứ Pháp là gì không?”
Liên Kiều thản nhiên đáp: “Đâm thẳng phần khớp tứ chi, khóa hẳn gân, như ở các huyệt Độc Tỵ, huyệt Khúc Trì, lấy gan chủ gân, không thể xuất huyết, để tôi làm thử mọi người xem.”
Cô xắn tay áo, lấy túi châm mang theo bên người, vung tay, động tác nhanh như chớp, thủ pháp lão luyện, tay châm cứu vừa ổn định lại vừa nhanh.
Một chiêu này đã khiến tất cả những người có mặt đều sững sờ, họ cũng biết Quan Thứ Pháp, châm pháp không khó, nhưng thủ pháp này người bình thường không thể học nổi.
Vậy mà Liên Kiều không những làm được mà còn vận dụng rất tự nhiên, thậm chí mặt không hề căng thẳng.
Họ cũng từng xem giảng viên của mình thực hiện châm pháp này, trước tiên thầy sẽ cẩn thận quan sát rồi mới thực hành chứ không như Liên Kiều, nhanh nhẹn lưu loát, như thể đã làm vô số lần, không sợ châm không đúng.
Cao thủ ra tay, một chiêu đủ để biết mặt nhau.
Cả phòng im bặt, Liên Kiều thu châm lại, khóe miệng cong lên.
“Để cho công bằng, đến phiên tôi hỏi, ngũ thứ là gì?”
Vấn đề này quá đơn giản, An Tâm âm thầm thở ra một hơi: “Là tên chung của năm loại châm pháp, bao gồm Bán Thứ, Báo Văn Thứ, Quan Thứ, Hợp Cốc Thứ, Thâu Thứ, có thể trị liệu những bệnh tương ứng của ngũ tạng.”
Dựa theo nguyên tắc công bằng, cô ấy cũng thi triển thực tế, tuy còn hơi trúc trắc nhưng tư thế và vị trí đều đúng.
Liên Kiều hơi gật đầu, mỉm cười hỏi: “Chị An Tâm, năm nay chị học năm thứ tư rồi nhỉ? Chị đang thực tập ở đâu?”
Đôi mắt sau lớp kính dày hơi sáng lên, An Tâm cũng cười: “Bệnh viện số 1.”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô ấy sẽ thành nhân viên chính thức của bệnh viện số 1.
Bản thân cô ấy rất xuất sắc, cho nên vị bác sĩ hướng dẫn cô ấy hết sức hài lòng.
Liên Kiều cũng không ngạc nhiên, nhân tài ở đâu cũng sẽ nhận được sự tán thưởng thôi: “Chị có hứng thú gia nhập chỗ tôi không?”
Phòng hiệu trưởng im ắng đến độ nghe rõ những tiếng thở, tất cả đều ngây ra, lát sau mới có người ngơ ngác hỏi: “Hả? Gì cơ?”
Liên Kiều đánh giá cao thực lực của An Tâm, cảm thấy tâm tính cô ấy cũng tương đối chất phác, thích hợp đi theo đường làm nghiên cứu.
“Tôi mới đăng ký lập một công ty sản xuất đồ trang điểm, phòng thí nghiệm cũng sắp hoàn thành rồi, tôi muốn mời chị tới làm việc cho phòng nghiên cứu bên tôi, đãi ngộ chắc chắn ưu việt, tiền lương cao gấp đôi bên bệnh viện số 1, chị có thể cân nhắc.”
Mọi người: … Bọn họ còn đang cực khổ vất vả giãy giụa làm thực tập sinh, người ta đã tự gây dựng sự nghiệp, chuẩn bị chiêu binh mãi mã?
Chênh lệch thế này thì quá lớn, họ biết làm gì ngoài việc đứng đó ngó lên vĩ nhân?
An Tâm hết sức ngạc nhiên: “Tôi không thích hợp làm việc cho hộ cá thể đâu.”
Không riêng cô ấy, đại bộ phận người đều không thích.
Vị trí công chức không làm, lại đi làm cho hộ cá thể, đây là một ý tưởng liều lĩnh, không có gì bảo đảm cho tương lai.
Liên Kiều khoanh tay, bình thản nói: “Chị sai rồi, công ty tôi muốn gầy dựng là kiểu công ty đa quốc gia, tiến vào danh sách 500 công ty mạnh nhất thế giới, có thể chiếm được một vị trí trong nền kinh tế thế giới, khiến toàn thế giới đều biết đến công ty và nhãn hiệu tôi muốn tạo dựng. Tôi muốn đồ trang điểm do công ty mình sản xuất được bán ở khắp nơi trên thế giới, khiến mọi người đều chạy theo, dâng tiền xếp hàng mua, tôi muốn chế tạo ra nhãn hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới.”
Những lời mê hoặc nhân tâm của cô đã khiến đám sinh viên có mặt ở đây sôi trào nhiệt huyết.
Ai mà không có lòng tự tôn dân tộc? Bọn họ, những nhân tài của đất nước, càng muốn học tập thật tốt, ngày sau đáp đền tổ quốc.
An Tâm ngơ ngẩn nhìn Liên Kiều, tâm tư bắt đầu hỗn loạn, những lời này… hẳn chỉ là khoác lác thôi nhỉ.
“Ý tưởng rất hay, nhưng mà, làm người vẫn nên thực tế chút thì hơn.”
Cô ấy thích những điều thực tế, muốn từng bước từng bước đi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Liên Kiều không nôn nóng giải thích, chỉ nói: “Vậy thì, chúng ta đánh cược với nhau đi.”
“Đánh cược thế nào?” An Tâm không muốn quan tâm hỏi tới lắm đâu, nhưng không biết vì sao lại vẫn cứ hỏi ra.
Liên Kiều tủm tỉm cười: “Nếu sản phẩm do tôi nghiên cứu phát minh ra có thể nhận được chứng nhận từ Cục quản lý và kiểm tra chất lượng sản phẩm của quốc gia và quốc tế thì chị tới chỗ tôi làm việc nhé.”
Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng hít hà, những người trẻ tuổi còn chưa từng bước chân vào xã hội vừa phải chịu một chấn động to lớn.
Người này đang muốn bước trên con đường không tầm thường, và bước chân của cô ấy đã đuổi kịp, thậm chí là vượt qua vô số người.
Nỗi lòng Khương Khải càng thêm phức tạp, trước cũng đã biết cô ấy tài giỏi, nhưng tài giỏi đến độ này thì đúng thật là ngoài dự tính.
Người có tài năng vượt trội luôn bắt mắt thế đó.
“Cô…” An Tâm hết sức kính nể, “Cô đã nghiên cứu ra sản phẩm rồi cơ à?”
Nếu là thật thì đây quả là một nhân vật đáng nể, lời nói của cô ấy có thể tin được mấy phần.
Liên Kiều mà muốn kéo người về phe mình thì chưa khi nào thất bại, cô nói: “Đúng vậy, có muốn đánh cược không?”
Tò mò trỗi dậy, An Tâm mím môi quyết định: “Được, đánh cược đi.” Cô ấy cũng muốn biết khoảng cách giữa người với người có thể lớn đến chừng nào.
Nhóm sinh viên rời khỏi phòng hiệu trưởng trong cơn choáng váng, thấy Liên Kiều vẫn ngồi đó, hiệu trưởng La nhìn cô, ánh mắt lấp lánh: “Liên Kiều, thầy có cảm giác hình như không hiểu em lắm, năng lực của em thật sự vượt xa tưởng tượng của thầy rồi.”
Nói là làm, năng lực hiện thực hóa ý tưởng quá mạnh, cộng với năng lực nghiên cứu sáng tạo vượt xa người thường như thế, chỉ vừa bước chân ra đã thành công một nửa rồi.
Nếu cô bé này còn có thêm tài kinh doanh thì tương lai cô bé vừa mô tả hoàn toàn không phải giấc mơ, một ngày nào đó nó sẽ thành hiện thực.
Người nhà họ Liên này thực đáng sợ.
Liên Kiều chỉ cười cười: “Cơ hội lần này khá tốt.”
Hiệu trưởng La cảm thấy cần phải gọi cho ông bạn già của mình, ông bạn kia có biết con gái mình trâu bò thế nào không nhỉ?
“Hử? Là sao?”
Liên Kiều nhấc cằm, lẩm nhẩm: “Em muốn biến cuộc thi lần này thành cơ hội cuỗm các tài năng trẻ về chỗ em, nẫng tay trên của bên kia.”
Hiệu trưởng La: …
Liên Kiều đi ra khỏi tòa nhà điều hành, Khương Khải đã chờ sẵn ngoài đó, ngăn cô lại: “Liên Kiều, tôi muốn nói với em mấy câu.”
“Có chuyện gì à?”
“Em…” Khương Khải đỏ mặt, cảm thấy hơi xấu hổ khi nhắc tới chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn lấy can đảm hỏi, “Vì sao chỉ mời mỗi An Tâm?”
Liên Kiều đáp ngay không hề nghĩ ngợi: “Vì chị ấy thích hợp đi theo con đường nghiên cứu khoa học.”
Khương Khải ngây người, mới gặp lần đầu mà đã nhìn rõ tính cách của người khác thế ư?
“Tôi cảm thấy mình cũng rất có năng lực.”
“Anh hả?” Liên Kiều hiểu được ý anh ta, chưa chắc anh ta đã muốn được mời chào, nhưng nếu người khác được mà anh ta không được thì lại cảm thấy không hài lòng, “Anh hẳn là thích hợp theo đường quan chức hơn, tôi không biết vì sao anh lại chọn trường này, chứ thực ra Thanh Hoa, Bắc Kinh, đại học Nhân Dân hợp anh hơn đấy.”
Khóe miệng Khương Khải giật giật, cảm ơn vì đã đánh giá tôi cao như thế nhé: “Tôi còn chưa giỏi đến mức được ba trường đó tuyển vào.”
Liên Kiều nhanh nhẹn thừa nhận sai lầm một cách thiếu thành ý: “À, bỏ sót điểm này, xin lỗi nha, tôi toàn căn cứ vào điều kiện của bản thân để nhìn nhận vấn đề.”
Khương Khải: … Giải thích thế còn không bằng không giải thích đâu, có loại người sinh ra chính là để làm người khác điên tiết.
Anh ta cố ý hỏi lại: “Vậy sao em không chọn ba trường kia?”
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha