Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 15



Tuy nhiên, hành vi của họ thể hiện khí chất của một gia đình nhỏ bình thường, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người khác.

Mấy người đứng ở cửa không chịu vào, Liên Kiều bất lực, khí thế thường ngày của cô ta đi đâu hết rồi? Nói trắng ra thì tất cả bọn họ đều là loại khôn nhà dại chợ.

Cô đẩy Kiều Mỹ Hoa sang một bên và duyên dáng bước vào, như thể đây là nơi rất bình thường.

Một nhà hàng ở một huyện nhỏ có thể so sánh được với những khách sạn năm sao của thế hệ sau không?

Cô bước đến quầy lễ tân nhìn bảng giá trước, ôi chao, bánh xèo ba phân? Mì Dương Xuân tám phân? Hoành thánh hai đồng? Bánh bao nhân thịt năm hào? Rẻ như vậy à?

“Cho tôi hai tô mì lớn và sáu cái bánh bao nhân thịt, cảm ơn.”

Thái độ điềm tĩnh và thản nhiên của cô đặc biệt không phù hợp với bộ quần áo chằng chịt vá víu.

Điều này khiến người phục vụ sửng sốt, đây là ai?

"Mẹ, con đặt cho mẹ rồi, anh rể trả tiền." Đây là giọng điệu ra lệnh cho cấp dưới, rất tự nhiên.

Triệu Hải Quân liếc nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, ấn tượng về cô trong mắt anh ta là một người mềm yếu, rụt rè, đầu óc đơn giản, gặp chuyện gì xảy ra cũng chỉ biết cáu kỉnh.

Nhưng lúc này, cô cư xử hào phóng và tỏ ra điềm tĩnh, như thể cô sinh ra để làm người thượng lưu.

Liên Kiều ra lệnh xong liền dẫn Kiều Mỹ Hoa ngồi ở bàn bên cửa sổ nhàn nhã chờ đợi.

Khí chất cao quý và phong thái lãnh đạm toát ra từ xương cốt khiến mọi người không nhịn được mà liếc nhìn cô thêm lần nữa.

Triệu Hải Quân mơ màng bị Kiều Nhất Liên lay tỉnh lại: "Em cũng giống am ấy, hai tô mì lớn và sáu cái bánh bao nhân thịt."

Mỗi người ngồi một ghế ở bàn bát tiên, Liên Kiều tay chống cằm, trong đầu không ngừng xoay chuyển.

Mục tiêu đầu tiên đã đạt được, thông qua bệnh tình của Kiều Nhất Liên, cô đã thành công đưa việc học y của mình lên bàn cân, mở đường cho những việc tiếp theo.

Nhân tiện rửa sạch tội danh cho chính mình, đây cũng là việc nằm trong dự liệu.

Bước tiếp theo là kiếm tiền, trước tiên cô cần phải nghiên cứ kỹ càng phương hướng.

Trồng dược liệu? Chu kỳ quá dài mà một lúc không thể kiếm được nhiều tiền.

Chỉ hái một ít dược liệu Đông y thì đáng giá bao nhiêu?

Đi đào kho báu trên núi? Cô không phải thợ săn, không có chuyên môn, đi sâu vào núi quá nguy hiểm, quân tử sẽ không đứng dưới bức tường nguy hiểm.

Làm món ăn? Cô có cái lưỡi cực kỳ sắc bén nhưng lại không có tài nấu nướng.

Bàn tay của thầy châm cứu cũng quý như bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, kim phải được đưa ra chính xác và nhanh chóng, không được phạm sai sót nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sai một li, đi một dặm.

Tuy nhiên, xuất thân và tầm nhìn của cô không thể so sánh với người thường.

Cô đang chìm trong suy nghĩ mà không biết rằng mọi người đều đang ngơ ngác nhìn cô.

Họ không biết tại sao họ lại nhìn chằm chằm vào cô, họ chỉ nghĩ rằng vẻ trầm tư của cô rất xinh đẹp.

Tâm trạng của Kiều Nhất Liên phức tạp nhất, người bị cô ta áp chế từ nhỏ vừa lắc mình đã có thể đánh bại cô ta.

Cô ta có dự cảm chẳng lành, cuộc sống khó khăn như vậy hình như vừa mới bắt đầu.

Khi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Triệu Hải Quân nhìn Liên Kiều, khiến cô ta hoảng sợ, có phải anh ta đang hối hận không?

Mì đã làm xong, kêu họ tự mình đi lấy, Kiều Mỹ Hoa vội vàng bước đi loạng choạng bị Liên Kiều đè xuống ghế.

Triệu Hải Quân là người đàn ông duy nhất, trong tình huống không ai động đây anh ta chỉ đành đi lấy mì.

Liên Kiều đặt bát mì đầu tiên trước mặt Kiều Mỹ Hoa: "Mẹ, ăn đi."

Cô có lòng thương xót người mẹ này, tuy không có nhiều cảm xúc nhưng tấm lòng hiếu nên có vẫn phải có.

Ánh mắt Kiều Mỹ Hoa dán chặt vào miếng sườn thơm phức, bà ấy nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhưng lại kiềm chế nói: "Không, không, mẹ ăn mì là được rồi, miếng sườn này để bồi bổ cho chị gái con."

"Không ăn thì vứt đi." Lông mày Liên Kiều lộ ra sự khó chịu, tự mình không yêu chính mình, chỉ biết hy sinh mù quáng, thì ai sẽ yêu thương một người như vậy?

Cô thực sự không thể yêu thương một người phụ nữ như vậy.

Một nam thanh niên ngồi bàn bên cạnh cười giễu cợt: "Ôi, ồn ào quá, đây là cách khoe khoang mới của đám ăn xin à?"

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng Liên Kiều đã đạt được mục tiêu nhỏ đầu tiên, hẹn gặp lại vào ngày mai. Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho tôi.

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném một tia sét cho tôi: biểu tượng đau đầu.

Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới dung dịch dinh dưỡng: biểu tượng chiếc bình.

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn rất nhiều, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Anh ta đang mặc quần áo đi làm, chắc chắn là đến từ một nhà máy có chế độ phúc lợi tốt, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Ở thời đại này, làm việc trong nhà máy, nhận lương cố định hàng tháng, có hộ khẩu thành thị là một điều rất đáng tự hào, tự thấy bản thân cao hơn người khác một bậc, đặc biệt xem thường những người đến từ nông thôn.

Liên Kiều chậm rãi gắp một sợi mì, phồng mồm thổi: "Thời này mà con ch.ó cũng có thể vào nhà hàng ăn uống được sao?"

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy buồn cười, lời nói có chút châm chọc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com