"Vậy thì cứ quyết định vậy đi." Liên Kiều đưa ra quyết định cuối cùng với thái độ mạnh mẽ khiến mọi người phải nghe lời cô: “Tiền sẽ do con rể tương lai của mẹ cung cấp, chị gái thân yêu ơi, chị có phản đối gì không?”
"Chị..." Kiều Nhất Liên đương nhiên có phản đối, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Liên Kiều, trong lòng cô ta run lên, đây chính là uy hiếp: "Đương nhiên là không có vấn đề gì cả."
Cô ta chợt nhận ra câu nói vừa rồi là một lời cảnh báo!
Liên Kiều tràn đầy khí thế đứng dậy: "Rất tốt, hai giờ sau chúng ta sẽ gặp nhau ở đây."
Vô tình cô đã chiếm thế chủ động trong nhà, đây là thói quen lâu năm, cô là con gái của nhà họ Liên, là hậu duệ duy nhất, được gia đình quý trọng, huấn luyện cô, cũng ban cho cô những quyền lợi lớn lao.
Có thể nói cô là người đứng trên cao và có quyền hô mưa gọi gió.
Việc ngủ đông tạm thời chỉ là để dành cho ngày leo cao hơn.
Cô vừa rời đi, mẹ con nhà họ Kiều và Triệu Hải Quân cũng không tự chủ mà đi theo cô ra ngoài.
Liên Kiều quay người đi đến cạnh cửa sổ nhà hàng, nơi này không có người.
Cô hắng giọng và nói: "Chị gái thân yêu?"
Nỗi sợ bị khống chế lại ập đến, sắc mặt Kiều Nhất Liên tái nhợt: "Cô... cô lại muốn làm gì?"
Liên Kiều không nói gì, giơ hai ngón tay lên.
Kiều Nhất Liên muốn hộc máu, con bé hám tiền c.h.ế.t tiệt này.
Tuy nhiên, khi cô ta nghĩ rằng Liên Kiều sẽ phớt lờ cô ta và khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, phá hỏng việc học tập và tình yêu mà cô ta hằng phấn đấu, nên cô ta chỉ đành cúi đầu nói: "Anh Hải Nam."
Sắc mặt Triệu Hải Quân thâm trầm như nước, ánh mắt có chút không bình thường, mang theo một tia hung ác, anh ta đang tự trách mình đã viết bức thư tình đó trong lúc bốc đồng, đồng thời cũng trách Liên Kiều không nhớ tới tình cũ, lấy thư tình ra làm cái cớ.
Nhưng anh ta không muốn nghĩ rằng chính anh ta là người thất hứa trước.
Nhưng liệu Liên Kiều có sợ không? Cô mỉm cười nhìn đôi nam nữ: "Chị gái thân yêu và anh rể à, em định viết thư cho trường của hai người..."
Người muốn lợi dụng cô ăn không uống không còn chưa ra đời đâu.
Cả người Triệu Hải Quân run lên, trong lòng thầm oán hận, nhưng anh ta cũng không dám coi thường lời nói của cô, nếu cô đã dám nói những lời như vậy trước mặt mọi người, nhất định sẽ dám viết thư cho trường học.
Anh ta vừa nghĩ đến cảnh bị mất danh tiếng, bị mọi người khinh thường, dù không bị đuổi học thì anh ta vẫn sẽ bị xử phạt, không thể không nhịn xuống cục tức này.
“Lần này anh chỉ mang theo hai mươi tệ, cho em năm tệ…”
“Hả?” Liên Kiều cau mày: “Anh coi tôi là kẻ ăn xin à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bài học ở ngay trước mặt, Triệu Hải Quân cũng không dám công khai vỗ mặt cô, huyện này là nơi anh ta đang theo học, rất nhiều giáo viên và bạn học đều biết anh ta.
Anh ta đưa tờ giấy bạc mười tệ cho Liên Kiều, nhưng Liên Kiều không đưa tay ra nhận, thay vào đó cô cười nhạt nói: "Anh cầu xin tôi nhận cái này à?"
"Đúng vậy." Triệu Hải Quân nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tức giận biến dạng, chiếm được tiện nghi còn giả bộ.
Sau đó Liên Kiều chậm rãi tiếp nhận, giống như lấy tiền của anh ta là đã nể mặt anh ta vậy, điều này thực sự khiến người ta phát điên.
Cảnh tượng này đều rơi vào mắt Kiều Mỹ Hoa, bà ấy không khỏi bối rối: "Bé cả, bé hai, Hải Quân, các con có chuyện gì vậy?"
Kiều Nhất Liên muốn dùng Kiều Mỹ Hoa để áp chế Liên Kiều, chỉ là sự áp chế này phụ thuộc vào mối quan hệ nông sâu của tình mẹ con.
Tình cảm là thứ khiến con người ta đau đớn nhất.
Đáng tiếc Liên Kiều không có nhiều tình cảm với Kiều Mỹ Hoa, làm sao có thể áp chế cô?
“Chị gái và anh Hải Quân cảm thấy xấu hổ nên quyết định bồi thường cho con bằng tiền. Mặc dù con không muốn nhận nhưng nếu con không nhận thì họ cũng cảm thấy khó chịu. Dù sao thì họ cũng sợ đã làm chuyện xấu ban đêm sẽ gặp ma, để lương tâm hai người thanh thản mà sống, giảm nhẹ cảm giác tội lỗi, con chỉ có thể hy sinh bản thân nhận lấy khoản bồi thường này."
Kiều Mỹ Hoa: ...Bà ấy muốn hôn mê.
Kiều Nhất Liên và Triệu Hải Quân:...
"Ha ha." Liên Kiều tựa hồ nghe được tiếng cười, liếc nhìn cửa sổ, có người đang cười? Là ảo giác ư?
Bỏ đi, thời gian không còn nhiều, cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Ai nghe thấy hay không cũng không quan trọng, dù sao thì đó cũng chỉ là một người qua đường ngẫu nhiên mà thôi.
"Ha ha ha." Chờ mọi người đi hết, Thẩm Cảnh Mặc liền bật cười, thế giới thật rộng lớn và đầy rẫy những điều kỳ diệu.
Cô bé này thật thú vị, cái miệng nhỏ nhắn rất giỏi lừa gạt, còn có thể nói c.h.ế.t người ta.
Trong mắt Liên Đỗ Tùng tràn ngập ý cười, cô bé thật lợi hại, thật dễ thương.
Nhà họ Liên toàn con trai, không có con gái, lớn lên trong một gia đình toàn nam giới, anh ấy không thích những cô gái dịu dàng, nhưng cô gái vừa rồi rất vui vẻ, anh ấy rất thích.
Giá như đó là em gái anh ấy! Anh ấy sẽ nuông chiều hết mực!
Tác giả có lời muốn nói: Liên Đỗ Tùng: Anh là anh hai của em!