Trần Minh Minh đau đến toát mồ hôi lạnh, mắt tối sầm lại, sắp ngất đi rồi.
Vì quá đau đớn nên cô ta trở nên mất kiểm soát: "Cô có biết chữa không thế? Không biết chữa thì cút đi."
Liên Kiều cười khẩy, lại ra tay đánh một cái thật mạnh: "Em vừa nói rồi mà, em vẫn chưa thành nghề, chỉ là một học trò nhỏ mà thôi."
Trần Minh Minh đau đến chảy cả nước mắt, cầu cứu Liên Thủ Chính bên cạnh: "Thầy Liên, cứu cháu với, giúp cháu với."
Liên Thủ Chính nhìn từ trên cao nhìn xuống: "Đưa cô ta đến bệnh viện." Ông có thể sống đến ngày hôm nay không phải nhờ lòng thương xót.
Đỗ Hành ngây người nhìn người cha lạnh lùng, lại nhìn khuôn mặt hững hờ cửa Liên Kiều.
Anh ta như bị một xô nước lạnh dội từ trên đầu xuống, lạnh đến thấu xương.
Anh ta không ngốc! Anh ta bế thốc Trần Minh Minh lên, rời đi một cách vội vã.
Liên Thủ Chính không lo nổi chuyện khác, kéo tay con gái đi về phía trước: "Thẩm Kinh Mặc, cậu canh ở cửa."
Thẩm Kinh Mặc vừa bước một chân ra đã phải dừng lại, anh bực bội vô cùng. Hai cha con bọn họ nói chuyện bí mật, lại bắt anh canh cửa?
Trong lúc bận rộn này, Liên Kiều vẫn không quên quay đầu nhìn anh, lặng lẽ an ủi anh.
Hai cha con đi đến trước kho hàng, Liên Kiều chỉ vào ổ khóa khẽ nói: "Tốt nhất nên thêm một ổ khóa nữa, bây giờ trên thị trường có thiết bị báo động không ạ? Chỉ cần chạm vào một cái sẽ có báo động liền."
Trong đầu Liên Thủ Chính hiện ra hàng chục phương án khác nhau: "Chắc là không có, nhưng muốn mở ổ khóa này không dễ đâu."
Trong nhà chỉ có ông và Liên Kiều có chìa khóa căn phòng này, những người khác đều không có.
Trong lúc nói chuyện, Liên Thủ Chính lấy chìa khóa đi mở cửa. Ông mở một khe cửa ra, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, mọi thứ trong phòng vẫn bình an vô sự.
Ông quen đường quen lối đi đến góc phòng, mở két sắt, mấy vị thuốc quý nhất và sách y của nhà họ Liên đều để trong đó, không mất thứ nào.
Ông vuốt ve cuốn sách y một cách cẩn thận, ngây người mà nhìn chúng, không biết đang nghĩ gì.
Liên Kiều có chút lo lắng: "Cha."
Mặt mày Liên Thủ Chính u ám, vẻ mặt phức tạp không thể diễn tả thành lời: "Con nói xem, cô ta đến là vì sách y của nhà họ Liên sao?"
Lúc đầu khi Liên Kiều phát hiện ra sự việc, cô cũng rất kinh hãi.
Nhưng cô lại không vạch trần ngay, ngược lại còn thử thăm dò thêm một chút. "Chắc là vậy, con dùng sách thuốc thử cô ta, cô ta đã mắc bẫy, nhân lúc con ra ngoài bèn lục lọi bàn của con."
Có thể nói, thứ quý giá nhất của nhà họ Liên chính là những cuốn sách y mà tổ tiên để lại, đó là bảo vật vô giá.
Tâm trạng của Liên Thủ Chính rất nặng nề: "Trong sách y có rất nhiều phương thuốc bí truyền, nhà thuốc của nhà họ Liên bán nhân sâm dưỡng vinh hoàn, lục vị địa hoàng hoàn, cốt trích hoàn, hoàng liên thanh tâm hoàn, dưỡng vị tán, đều là phương thuốc bí truyền của nhà họ Liên, đây chính là gốc rễ của nhà họ Liên."
Ở bên ngoài, một phương thuốc bí truyền có thể trở thành bảo vật gia truyền, có thể khiến đời đời kiếp kiếp không phải chịu đói. Thế mà tổ tiên nhà họ Liên truyền lại đến cả hàng trăm phương thuốc.
Liên Kiều cũng hiểu điều này, cô nhớ trong thời kỳ Cộng Hòa, người Nhật Bản đã lùng sục khắp nơi tìm kiếm bí quyết dân gian.
Bọn chúng lẻn trộm, lừa đảo, thậm chí cướp giật, khiến cho không biết bao nhiêu gia đình tan nát, không biết bao nhiêu bí quyết đã trôi dạt ra nước ngoài.
Những trang sử đó luôn khiến cô thở dài thảm thiết.
"Ai mà lại đê tiện đến thế? Trên thương trường, cạnh tranh là điều không thể tránh khỏi, nhưng dùng những thủ đoạn đê tiện như vậy thì thật quá đáng."
Vẻ mặt Liên Thủ Chính nặng nề, thở dài một hơi: "Đứa trẻ ngốc, cuộc cạnh tranh về lợi ích luôn là cuộc cạnh tranh một sống một còn."
Là một thành viên trong gia đình họ Liên, định mệnh của họ là phải vật lộn trong cơn xoáy, mỗi thế hệ đều phải trải qua điều này.
Mặc dù, đến thế hệ của ông, ông không bắt buộc con trai học nghề y, nhưng vẫn không tránh khỏi.
Liên Kiều trong sáng, không thích những thủ đoạn tối tăm và hèn hạ: "Vậy cũng không nên lợi dụng tình cảm của người khác chứ." Quá hèn hạ.
Trong khoảnh khắc đó, Liên Thủ Chính nhớ lại nhiều chuyện, tâm trạng dâng trào khó kiềm chế: "Ôi, đây không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Liên Kiều nhìn ngạc nhiên: "Cha ơi, ý cha là trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy sao? Ai đã bị mắc lừa vậy ạ? Liệu có phải..."
Cô không nói tiếp, chỉ nhìn ông bằng cặp mắt đen láy, cha cô cũng bị mê hoặc sao?
Từ xưa đến nay, mỹ nhân kế luôn là phương pháp cũ nhất và cũng là phương pháp hiệu quả nhất.
Liên Thủ Chính vuốt nhẹ lên đầu cô: "Mặc dù cũng nhắm về cha, nhưng cha không bị ảnh hưởng."
Cũng? Một từ "cũng" khiến Liên Kiều bất ngờ: "Đó là ai vậy ạ?" Liên Thủ Chính tránh né: "Cha giao cho con một nhiệm vụ."
Liên Kiều phấn khích: "Được, cha nói đi."
Liên Thủ Chính đầy lo lắng: "Hãy cố gắng phá hoại mối quan hệ giữa Đỗ Hành và người phụ nữ đó, để đảm bảo an toàn cho anh trai con, A Tiêu, nếu không xử lí khéo những chuyện liên quan tới tình cảm thì nó thể phá hủy một người đó."
Nhà họ Liên luôn đặt tình cảm lên hàng đầu, điều này là ưu điểm nhưng cũng là nhược điểm.
Liên Kiều không chút do dự, đồng ý với cha: "Con đã biết, việc này quá đơn giản."
"Đơn giản?" Liên Thủ Chính không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể giao nhiệm vụ cho con gái.
Bọn nhỏ còn trẻ tuổi dễ giao tiếp, tình cảm anh em cũng là tốt nhất. Liên Kiều sắp xếp mọi thứ sau đó khóa cửa, dẫn Liên Thủ Chính ra ngoài.
"Đối với cha thì khó, nhưng đối với con lại khá dễ dàng."
Liên Thủ Chính hiểu rõ tính cách chín chắn của cô, cả người ông đều thả lỏng: "Tất cả đều nhờ vào con đó."
Về tài năng và thủ đoạn, đứa con gái này của ông không hề thua kém ai. Tính cách cô cũng rất trưởng thành, không điểm gì khiến ông phải lo lắng.
“Cha hơi lo cho anh cả, anh hai con, con đi gọi điện cho họ đi.”
Xác nhận hai con trai đều ổn, bên cạnh không có người lạ, cũng không có bạn gái, Liên Thủ Chính mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Kinh Mặc bị đuổi đi từ sớm, Liên Kiều đích thân tiễn anh ra cửa: "Về đi, sắp tới có thể em sẽ rất bận, không có chuyện gì thì đừng đến tìm em.”
Thẩm Kinh Mặc buồn bã vô cùng, có cảm giác như bị người ta dùng xong rồi vứt đi.
Anh nhẹ nhàng mà véo mặt cô: "Có ai nói chuyện với bạn trai như thế không hử?”
Liên Kiều nhẹ nhàng đẩy anh ra, hạ giọng nhắc nhở: "Cha đang rất buồn, anh đừng có nhảy ra làm loạn.”
Làm sao Thẩm Kinh Mặc không biết nhà họ Liên xảy ra chuyện lớn chứ, muốn giúp đỡ nhưng người ta không cần, thật là phiền muộn.
“Cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng, anh luôn ở đây.”
Liên Kiều nhón chân ôm anh: "Anh cũng phải cẩn thận, thời cuộc loạn lạc, lòng người hiểm ác.”
Mùi hương thơm ngát mềm mại trong vòng tay, Thẩm Kinh Mặc không nỡ buông ra, chưa đi đã bắt đầu nhớ cô rồi.
…
Hoàng hôn buông xuống, Đỗ Hành lê bước nặng nề đẩy cửa vào nhà: "Cha.”
Liên Thủ Chính ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm trọng: "Về rồi à? Cô ta đâu?”
“Vẫn đang dưỡng bệnh ở bệnh viện.” Lòng Đỗ Hành như lửa đốt, không nhịn được mà hỏi: "Cha, tại sao cha không chịu giúp Minh Minh? Cha không thích cô ấy sao?”
Thái độ của cha quá kỳ lạ, hoàn toàn không giống với con người thường ngày của ông, khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
“Không phải không thích, mà là...” Liên Thủ Chính không biết nên nói từ đâu.
Liên Kiều bưng khay trà Phổ Nhĩ và một đĩa bánh tráng mè mỏng đi tới: "Nếm thử xem.”
Uống một ngụm trà nóng vào bụng, toàn thân Đỗ Hành ấm áp, vẫn là em gái chu đáo.
Liên Kiều ngồi xuống bên cạnh anh ta một cách tùy ý, rồi đột nhiên sát lại gần: "Anh ơi, em muốn ngửi quần áo của anh.”