Thời đại này thứ có thể kiếm tiền dễ nhất chính là quần áo, nhà hàng và siêu thị, hầu hết người bình thường đều kiếm sống bằng những nghề này.
Thực ra, đây là con đường đặc biệt mà cô tạo ra cho hai anh em nhà họ Hứa,
cô chỉ cần khống chế được tình hình chung là được.
Hai mắt Hứa Tiểu Gia sáng lên, cậu ấy mừng rỡ nói: "Bánh bao màn thầu em đều biết làm, nhưng không biết mọi người có thích ăn hay không thôi."
Cậu ấy cảm thấy tự ti vì không thể làm được công việc nặng nhọc, đồng thời cũng thương cho anh trai phải gánh trên vai trách nhiệm quan trọng là nuôi sống gia đình.
Cậu ấy thực sự muốn giúp anh trai mình chia sẻ gánh nặng để anh ấy không phải làm việc quá vất vả.
Liên Kiều không biết nấu ăn nhưng cô rất giỏi ăn uống và thích ăn uống, cô thường xuyên xem các chương trình nấu ăn khác nhau, chương trình Trung Quốc trên đầu lưỡi cũng xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Ở ngoài ăn được món gì yêu thích, cô sẽ tìm cách lấy được công thức, đương nhiên là bằng cách tốn tiền.
Nhà họ Liên không thiếu nhất chính là tiền.
Vì vậy, trong đầu cô có rất nhiều công thức bí mật độc quyền.
"Trước đây chị đã từng xem qua một số công thức nấu ăn trong sách, chẳng hạn như cách điều chỉnh nhân và cách trộn bột theo tỷ lệ. Tất cả đều có hướng dẫn, em có thể nghiên cứu một chút."
Hứa Tiểu Gia rất vui vẻ: "Được, không thành vấn đề, vậy hai anh em chúng em sẽ giúp chị mở nhà hàng."
"Được." Liên Kiều húp một ngụm canh gà, rất hài lòng, thịt gà ăn rất ngon: "Nhưng trước tiên chúng ta cần xây một cái nhà, các anh dự định xây nhà lớn bằng nào?"
“Chỉ cần xây nhà đất là được rồi…” Yêu cầu của Hứa Gia Thiện không cao, chỉ cần có nơi che gió che mưa là được.
Liên Kiều liếc anh ấy một cái, nói: "Sao không xây nhà gạch? Ánh sáng tốt, kiên cố, không cần lo mưa gió."
Hứa Gia Thiện chỉ biết cười khổ, em họ thông minh như vậy nhưng có lúc lại thật ngây thơ.
"Cái này... Tiền không đủ, gạch cũng không dễ dàng có được, chúng ta phải có quan hệ."
Liên Kiều thản nhiên nói: "Không mua được à? Vậy thì tự đốt thôi."
Hứa Gia Thiện sửng sốt: "Hả? Cái gì? Tự mình làm gạch? Ý của em là vậy à?"
"Đúng vậy, đơn giản lắm." Ngữ khí của Liên Kiều rất bình tĩnh, ai từng học hóa học đều biết nguyên lý, đương nhiên có thể làm được.
Hai anh em nhìn nhau, trong mắt đều là sự kinh ngạc.
Cả huyện chỉ có một lò gạch, lò gạch công kinh doanh tốt đến mức phải xếp hàng trước hàng tháng trời mới mua được gạch.
Nói rằng công thức này là tuyệt mật, mỗi phó nhà máy phụ trách riêng một phần, không một ai trong gia đình được biết.
Vậy mà Liên Kiều lại nói cô ấy biết một cách nhẹ nhàng như vậy?
Thật hay giả vậy? Sao họ lại nghĩ chuyện này là không thể?
Tuy nhiên, không ai trong số họ đưa ra câu hỏi, cô nói biết thì biết thôi.
Liên Kiều biết bọn họ không tin, trăm nghe không bằng mắt thấy, vậy thì để cô cho bọn họ mở mang tầm mắt.
Ăn được nửa chừng thì Kiều Mỹ Hoa về tới, vẻ mặt bà ấy rất không vui.
Hai anh em nhà họ Hứa lập tức đứng dậy, thận trọng gọi: "Dì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Các cháu đều ở đây à." Kiều Mỹ Hoa miễn cưỡng cười với bọn họ, vẻ mặt không tự nhiên: "Bé hai, con ra ngoài một lát."
"Mẹ, con để dành cho mẹ một bát thịt gà và bánh nướng, ăn ngon lắm..." Tâm trạng của Liên Kiều rất tốt, trên mặt tươi cười.
Kiều Mỹ Hoa cưỡng ép kéo cô ra ngoài, đứng ở góc sân: “Gà ở đâu ra vậy?”
"Con mua đấy."
Kiều Mỹ Hoa tức giận: "Là tiền Hải Quân đưa cho con à? Sao con có thể lấy tiền đấy để ăn uống tùy tiện như vậy? Mau trả lại tiền cho Hải Quân, thiếu đồng nào thì bù đồng đấy. Đó là anh rể của con, con không thể để chị gái mình bị nhà chồng coi thường được.”
Bà ấy lớn tiếng buộc tội: “Chuyện giữa con và Hải Quân đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa, đừng mượn cớ mà gây chuyện nữa, phải nghĩ cho chị gái con nhiều hơn.”
"Còn nữa, có đồ ăn ngon sao không để dành cho chị gái con ăn? Sao lại đuổi nó đi? Con biết rõ con bé rất yếu, cần được bồi bổ nhất."
Sắc mặt Liên Kiều tối sầm, lạnh lùng hỏi: "Kiều Nhị Liên tìm mẹ à? Chị ấy nói xấu gì con với mẹ? Đúng là đồ đê tiện."
Kiều Mỹ Hoa tức giận nói: "Nó là chị gái của con, thái độ của con là thế nào? Nhất Liên nói con bên ngoài một đằng bên trong một nẻo, tất cả chỉ là diễn kịch mà thôi, lúc đầu mẹ cũng không tin, nhưng bây giờ mẹ lại không thể không tin, mẹ đã dạy con như thế nào? Sao con lại trở nên đáng sợ như vậy?"
"Con đáng sợ?" Trong lòng Liên Kiều hoàn toàn lạnh: "Mẹ, Kiều Nhất Liên mới là con ruột của mẹ phải không? Cái gì tốt đẹp cũng để cho chị ấy trước, đàn ông mẹ cũng giúp chị ấy dành lấy. Lúc nào mẹ cũng đứng về phía chị ấy, còn con thì sao?"
Kiều Mỹ Hoa chỉ cảm thấy cô không hiểu chuyện: "Con là con ruột của mẹ, mọi người đều biết, cho nên con càng phải nhường nhịn chị gái của con..."
Đây là loại nghịch lý gì vậy? Quan điểm sống của thánh mẫu quả nhiên không giống với người thường, họ có thể hy sinh lợi ích của bản thân, có thể không ăn không uống nhưng không thể không giúp đỡ người khác.
Nhưng, Liên Kiều không như vậy, trong mắt cô hiện lên một tia mệt mỏi: "Đối với Kiều Nhị Liên, mẹ không phải là một người mẹ tốt."
Sắc mặt Kiều Mỹ Hoa tái nhợt: "Sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Mẹ phải nói đạo lý với con..."
Sự kiên nhẫn của Liên Kiều đối với bà ấy đã cạn kiệt, mặc dù trước đây cô không yêu cầu mẹ hiền con thảo, nhưng ít nhất cô có thể giả vờ một chút.
Nhưng bây giờ, cô không muốn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ đầu óc không tỉnh táo này nữa, người không cùng đi một con đường, sẽ không bao giờ có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.
"Mẹ, dù là mẹ con ruột thịt cũng có thể thay lòng đổi dạ, cũng sẽ rời đi, chẳng có gì là vĩnh cửu, con đã làm mẹ rất thất vọng rồi, thật xin lỗi, con không phải là đứa con gái ngoan mà mẹ mong đợi."
Vẻ mặt cô quá nghiêm túc, ánh mắt quá lạnh lùng, khiến Kiều Mỹ Hoa có chút hoảng sợ.
"Bé hai, rốt cuộc con đang nói cái quái gì vậy?"
Chút cảm xúc cuối cùng dành cho bà ấy trong cơ thể Liên Kiều đã biến mất: “Mẹ đã nuôi dạy con mười tám, mẹ đã hoàn thành trách nhiệm của mình. Tuy nó không hoàn mỹ nhưng con rất cảm kích. Sau này khi mẹ không còn khả năng lao động nữa sẽ con sẽ chịu trách nhiệm tất cả chi phí thuốc men, chi phí dưỡng già, phí thuê giúp việc, bất kể con đang ở đâu cũng đều sẽ chu cấp."
Đây là nghĩa vụ cô phải gánh ác, để đảm bảo Kiều Mỹ Hoa về già có thể tự chăm sóc mình, những thứ khác không cần để tâm.
Dù bà ấy có ngốc đến đâu, Kiều Mỹ Hoa vẫn có thể nhận ra có điều gì đó không ổn, mặt cắt không còn giọt máu: "Con… Con…"
Bà ấy nghĩ rằng cho dù bà ấy có đối xử với con gái như thế nào thì cô cũng sẽ không trách bà ấy, sẽ mãi mãi ở bên cạnh bà ấy.
Đây là con gái cho bá ấy đẻ ra mà.
Lông mày Liên Kiều lạnh đến đáng sợ: "Theo như mong muốn của mẹ, con sẽ không tranh giành với Kiều Nhất Liên nữa, con sẽ biến mất khỏi thế giới của hai người."
Kiều Mỹ Hoa bị giáng một đòn nặng nề, cả người run rẩy: "Bé hai, mẹ cũng yêu con, con phải tin mẹ, mẹ chỉ có con là con gái ruột của mẹ, sao có thể không yêu con được? Chỉ là mẹ đau lòng cho chị gái con vừa sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, thương nó đã phải chịu nhiều đau khổ…”
Bà ấy cố gắng hết sức để giải thích và thuyết phục đối phương, chỉ muốn giữ được trái tim của đứa con gái này.
Đáng tiếc, lời giải thích này càng khiến Liên Kiều chán ghét: "Vì vậy mới để con cái ruột của mình chịu khổ mới công bằng có phải không? Thôi vậy, con nhường mẹ cho chị ấy, hai người phải yêu thương nhau hết đời đấy nhé."
Trong lòng cô khó thở dài vì sự bất công mà Kiều Nhị Liên đã phải gánh chịu.