Nếu là anh em nhà họ Hứa, ông ta sẽ không nói nhiều lời, cứ cho họ những gì họ muốn.
Không có đất thì có thể làm gì ông ta?
Tuy nhiên, ông ta không muốn đắc tôi Liên Kiều, cô gái này khiến ông ta cảm thấy rất nguy hiểm.
Ông ta suy nghĩ một chút rồi nhường một bước: “Vậy thì hai mẫu đất.”
Đất hoang bên này cằn cỗi, không trồng được lương thực gì, trồng rau cũng khó, chỉ có thể xây nhà.
Liên Kiều nghe vậy liền xua tay: “Phát bố thí cho ăn xin à, bốn mẫu đất.”
Khóe miệng trưởng thôn Lâm co giật, cô không cấm kỵ số bốn sao: "Thôi được rồi."
Quên đi, dù sao mảnh đất này cũng vô dụng, chia cho dân làng khác cũng chẳng ai muốn.
Năng lực hành động của Liên Kiều rất mạnh mẽ, lập tức giải quyết sự việc: “Vẫn là trưởng thôn sảng khoái, ngày mai chúng tôi còn làm phiền trưởng thôn đi cùng chúng tôi đi làm hộ khẩu, đồng thời để mảnh đất đứng tên hai anh em họ , ngày mai tôi cũng đi.”
Trưởng thôn Lâm rất tức giận, đây là địa bàn của thôn Thanh Thủy, một thôn dân lại dám chạy đến hoa chân múa tay còn ra thể thống gì?
“Có phải cô nhiệt tình quá phải không?”
Liên Kiều bĩu môi nhìn về phía nhà của trưởng thôn, năm căn nhà gạch rất ấn tượng, chỉ riêng mảnh đất trồng rau ở sân sau đã hơn một mẫu, tổng cộng bên trong và bên ngoài hơn ba mẫu.
Không hổ danh là nhà của trưởng thôn, một trong những nhà tốt nhất trong thôn.
"Tôi có một tật xấu chính là có bắt đầu thì phải có kết thúc, nếu không tôi sẽ rất cáu kỉnh, khi cáu kỉnh tôi sẽ không kiềm chế được bản thân."
Trưởng thôn: ...Coi như cô độc ác!
Sau khi về đến nhà, Liên Kiều đi tắm và đi ngủ, phớt lờ mọi người, cô coi Kiều Mỹ Hoa và Kiều Nhất Liên như không khí.
Đối với những lời khiêu khích liên tục của Kiều Nhất Liên, Liên Kiều chỉ giả vờ không nghe thấy, lúc không có việc gì làm thì chơi đùa với bọn họ một chút, bây giờ cô đã có kế hoạch, cần phải hoàn thiện nó.
Một mình Kiều Nhất Liên diễn kịch cũng không thành vấn đề, cô ta dùng thuốc nhỏ mắt rồi chạy đến trước mắt Kiều Mỹ Hoa, muốn khiến Kiều Mỹ Hoa tức giận.
Nhưng không có ích gì? Liên Kiều để tâm đến đó là báu vật.
Liên Kiều không quan tâm, đó là thứ rác rưởi.
Cô đi ngủ sớm, dậy cũng sớm, trời vừa sáng cô đã dậy, lấy nước ra chậu rồi rửa mặt, còn luộc cả trứng gà.
Ngoài cửa có động tĩnh, cô khoác chiếc cặp màu xanh lên vai, nhét hai quả trứng luộc chín mà một cuốn sách y khoa vào trong cặp.
Cô mang theo cả lọ thuốc hít, để ở nhà cô không yên tâm.
Đương nhiên, đi đâu cô cũng mang theo kim bạc bên mình, đó là thứ quý giá nhất của cô.
Cô mới đi được hai bước, phía sau đã vang lên giọng nói của Kiều Mỹ Hoa: "Bé hai, con đi đâu vậy?"
“Lên thị trấn.” Liên Kiều bước về phía trước mà không ngoảnh lại, bước đi kiên định.
Kiều Mỹ Hoa theo sát phía sau cô, nhìn cô lên xe bò, vừa lo lắng vừa nghi hoặc.
Đó là trưởng thông của thôn kế bên? Họ định làm gì vậy?
Dọc đường đi, sắc mặt trưởng thôn Lâm ủ rũ, ông ta không nói lời nào, cả người toát ra sự đè nén, trong lòng như lửa đốt.
Trước mặt ông ta, hai anh em nhà họ Hứa rất dè dặt, quen với việc bị đàn áp, theo thói quen cúi đầu.
Chỉ có Liên Kiều là không bị ảnh hưởng, cô lấy Hoàng đế tâm kinh ra đọc, thỉnh thoảng ngâm nga vài câu, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Thực ra, những nội dung này cô đã quen thuộc từ lâu, nhắm mắt cũng có thể đọc thuộc lòng, nhưng như người ta vẫn nói, ôn luyện cái cũ để học hỏi cái mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô cũng thích đọc những cuốn sách này, điều này khiến cô cảm thấy mạnh mẽ và có được sự bình yên nội tâm.
Đây là thói quen được hình thành từ khi còn nhỏ.
Trưởng thôn Lâm nhìn cô hồi lâu, càng nhìn cô càng sợ hãi, cô rất bình thản nhưng lại không thể bỏ qua sự hiện diện của cô.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha
Trên con đường gập ghềnh như vậy, cô vẫn có thể bình tĩnh đọc sách, điều đó cho thấy tinh thần của cô tốt đến mức nào.
Người như vậy, chỉ cần có cơ hội sẽ có thể một bước bay lên trời.
Ôi chao, tại sao con cháu của ông ta không có đứa nào có tư chất như vậy nhỉ?
Thị trấn không lớn, đồn cảnh sát ở ngay bên cạnh chính quyền thị trấn, trung tâm y tế thị trấn cũng ở ngay bên, hầu như tất cả các cơ quan chính phủ đều nằm trên cùng một con phố nên làm việc gì cũng thuận tiện.
Trưởng thôn Lâm thường xuyên tiếp xúc với những người này, tất cả đều quen biết, bọn họ làm việc rất thuận tiện, ông ta đã nộp đơn xin đất làm nhà ở các cơ quan liên quan và đơn nhanh chóng được phê duyệt.
Về cơ bản, cả làng đã thống nhất chung, các bộ phận liên quan chỉ làm theo quy trình.
Đến đồn công an để tách hộ khẩu, mọi việc diễn ra suôn sẻ, có người quen đúng là thuận tiện.
Nếu tự mình làm, chỉ hiểu rõ quy trình không đã mất rất nhiều thời gian, Liên Kiều cảm thấy mình quá thông minh, tự khen ngợi chính mình.
Hai anh em họ Hứa hào hứng cầm sổ hộ khẩu và giấy tờ phê duyệt, hai mắt đỏ hoe, càng thêm biết ơn Liên Kiều.
Nếu cô không ra tay thì mọi chuyện đã không diễn ra suôn sẻ như vậy.
Trưởng thôn Lâm nhìn chung quanh, nháy mắt với một nhân viên: “Tôi đi vệ sinh, mọi người đợi tôi một lát.”
Hai người lần lượt đi vào nhà vệ sinh, Liên Kiều nhìn thấy vậy, mím môi tìm một chỗ ngồi xuống.
Đột nhiên, một bóng người chạy tới: "Trong nhà ai có nhân sâm? Hay bạn bè người thân nhà ai có không? Trường hợp khẩn cấp, mọi người cố gắng hết sức để tìm, cứu người cần dùng, mọi người mau lên."
Giám đốc nghe được tin này liền chạy ra ngoài, thấy đó là thư ký của thị trưởng, trong lòng khẩn trương nói: "Thư ký Tô, sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Thư ký Tô chạy đến cả người đấy mồ hôi: “Chúng ta đi tìm củ nhân sâm trước đi. Dân làng trong phạm vi trăm dặm ông đều quen thuộc, nhà ai có củ nhân sâm ông có biết không?”
“Để tôi nghĩ đã, đừng gấp.” Quả thực giám đốc là người biết tuốt, rất nhanh đã nhớ ra: “À, nhà Tiểu Phương trực thuộc văn phòng quản lý nhà ở, cha cậu ấy là thợ săn…”
Ông ta còn chưa kịp nói xong, thư ký Tô đã vội vàng thúc giục: "Mau đi hỏi thử, tình hình gấp gáp ông tự mình đến đó, bằng mọi giá phải tìm được nhân sâm, thời gian càng lâu càng tốt, tiền không thành vấn đề.”
Giám đốc nhìn thấy tình huống này, ông ta biết có chuyện gì đó nghiêm trọng đang xảy ra: “Được, tôi đi ngay.”
Thư ký Tô hỏi những nhân viên khác, họ đều lắc đầu, tuy nhà gần núi nhưng nhân sâm rừng cũng không phải là củ cải trắng nên rất hiếm.
Thư ký Tô nhìn đồng hồ xong liền vội vàng quay người bỏ chạy, Liên Kiều suy nghĩ một lát rồi cũng đi theo.
Hứa Gia Thiện vội vàng kéo cô lại: “Em họ, em đi đâu vậy?”
Liên Kiều chỉ vào người phía trước: “Chúng ta đi xem xem.”
Nếu đã gặp thì coi như có duyên, có thể cứu thì cứu thôi.
Bản tính Hứa Gia Thiện thận trọng, không muốn vướng rắc rối nên đã khuyên cô đừng đi, nhưng anh ấy không những không thuyết phục được cô mà còn bị cô kéo đi.
Đám người Liên Kiều theo thư ký Tô vào bệnh viện thị trấn, bầu không khí trong bệnh viện căng thẳng khó hiểu, một số nhân viên đang đứng canh cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt lo lắng và bất an.
Một ông già mặc đồ tây, thắt cà vạt đang bật khóc: “Đều là lỗi của cha, đều là lỗi của cha. Bụng của con bé lớn như vậy, mà cha còn để con bé đi thờ cúng tổ tiên. Nếu cháu dâu và đứa trẻ xảy ra chuyện gì, cả đời này cha sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho mình được."
Ông ấy kích động đến mức đứng không vững, cả người run rẩy, khiến người đàn ông trung niên bên cạnh lo lắng: “Cha, đây là tai nạn, không ai muốn điều này cả, bình thường sức khoẻ của Tiểu Uyển rất tốt.”