Kiều Nhất Liên trợn mắt há hốc mồm: “Trứng của tôi!"
Liên Kiều ăn rất ngon lành: “Đồ cướp được luôn ngon, không tồi chút nào."
Cô đúng là thông minh, phải tự khen ngợi mình.
Kiều Nhất Liên tức giận đến mức mắt mũi tối sầm, âm thầm cắn răng: “Tôi cần thời gian."
Liên Kiều rất thoải mái: “Được, tôi cho chị một tháng, từ từ gom tiền đi, sao tôi lại tốt bụng thế này, xúc động quá, không được, tôi phải uống thêm một bát cháo để tự thưởng cho mình."
Cô lấy đi bát cháo trước mặt Kiều Nhất Liên, nhanh chóng uống vào, Kiều Nhất Liên kinh ngạc tột độ, cái này cũng muốn cướp luôn sao? Nhà không có lương thực, vậy tối nay cô ta phải đói bụng à?
Khi Kiều Mỹ Hoa trở về, nhìn thấy con gái lớn ngồi một bên thầm khóc, lại nhìn thấy con gái nhỏ nằm trên giường bắt tréo chân, lập tức nổi giận.
“Bé hai, con lại làm gì chị cả thế? Sao con cứ bắt nạt chị hoài vậy? Xin lỗi chị đi, xin chị tha thứ cho con đi.”
Liên Kiều lăn ra khỏi giường, ôm chầm lấy Kiều Mỹ Hoa, vẻ mặt đáng thương: “Mẹ ơi, con yêu chị lắm lắm."
Kiều Nhất Liên kinh ngạc đến mức quên cả khóc, Kiều Mỹ Hoa cũng ngạc nhiên không kém: “Cái gì?"
Liên Kiều dụi mắt: “Đánh là thương mắng là yêu, con liên tục gây sự chỉ để thu hút sự chú ý của chị ấy, nhưng chị ấy không hiểu tâm trạng của con, trái tim con đau lắm, thật sự rất đau, muốn khóc lắm, hu hu hu."
Có kỹ năng diễn xuất trong người, cô diễn cô bé kiêu kỳ và ngang ngược vô cùng hoàn hảo, không phải diễn kịch sao? Cô cũng biết.
Kiều Nhất Liên run rẩy hai tay, không phải, cô ta nói dối, cô ta là một tiểu yêu tinh phiền phức!
Kiều Nhị Liên sống rất áp bức, mẹ ruột của cô có yêu cô không? Có yêu, ít nhất cũng đã để cô học đến khi tốt nghiệp trung học.
Dĩ nhiên, Kiều Mỹ Hoa đã từng nghĩ đến việc bắt cô bỏ học, chỉ nuôi dưỡng con gái nuôi, nhưng Kiều Nhị Liên học giỏi, lại khóc lóc ầm ĩ để được tiếp tục học.
Một người phụ nữ đơn thân nuôi hai đứa trẻ học hành thật sự rất khó khăn, trong mười tám năm qua không một lần mặc quần áo đẹp, không ăn một bữa ngon, làm việc từ sáng đến tối, dù mới chỉ ba mươi mấy tuổi nhưng đã già nua, tiều tụy như người năm mươi.
Chỉ có điều, mỗi khi gặp chuyện liên quan đến con gái nuôi, Kiều Mỹ Hoa luôn yêu cầu con gái ruột nhường nhịn vô điều kiện.
Bà cảm thấy con gái ruột chịu đựng một chút không sao, nhưng con gái nuôi thì không được.
Con gái nuôi có thể mặc quần áo mới, còn con gái ruột thì phải mặc quần áo cũ.
Con gái nuôi chỉ cần học hành, không cần làm gì cả, trong khi con gái ruột phải làm việc nhà, giúp việc đồng áng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mỗi khi hai chị em xảy ra xung đột, Kiều Mỹ Hoa không quan tâm đúng sai chỉ bắt con gái ruột xin lỗi, nỗi đau khổ và sự ức chế đó đã làm thay đổi tính cách của Kiều Nhị Liên.
Cô ấy vừa yêu vừa hận mẹ ruột, càng làm cô ấy đau khổ đến mức nghi ngờ cuộc sống.
Trong hoàn cảnh đó, Triệu Hải Quân bước vào cuộc đời Kiều Nhị Liên, trở thành người cứu rỗi duy nhất, chiếu sáng cuộc đời cô ấy.
Thật đáng tiếc, người đàn ông này không chịu nổi sự dịu dàng của Kiều Nhất Liên, phản bội nguyên thân, khiến cô ấy hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng, ai sẽ quan tâm đến cảm xúc của cô ấy?
Mọi người chỉ trách cô ấy không hiểu chuyện, kể cả mẹ ruột.
Còn về Kiều Nhất Liên, cô ta là một người rất thú vị, dựa vào vẻ ngoài đáng thương để lừa dối mọi người, lại rất giỏi trong việc đối nhân xử thế, miệng lưỡi ngọt ngào, danh tiếng rất tốt.
Ở nhà, trước mặt Kiều Mỹ Hoa, cô ta rất quan tâm chăm sóc em gái, lo lắng đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Nhưng khi hai chị em ở một mình, cô ta sẽ dùng mọi cách để kích động Kiều Nhị Liên, khiến Kiều Nhị Liên nổi điên, tính cách càng trở nên bốc đồng, danh tiếng càng xấu đi.
Người trong làng đều biết, nhà họ Kiều có hai cô con gái. Cô chị thì tốt bụng hiền lành, còn cô em lại ích kỷ, chỉ biết đến bản thân.
Một người là con nuôi dịu dàng, chu đáo và hiểu chuyện, người kia là con đẻ nóng tính và bướng bỉnh. Trái tim của Kiều Mỹ Hoa ngày càng thiên vị.
Liên Kiều không nhịn được mà lắc đầu, tam quan này méo mó đến mức nào vậy?
Gần đây phim về đề tài mẹ hiền đang thịnh hành, cô không hiểu nổi, có chỗ nào mà hay? Nghe nói tỷ suất người xem còn cao nữa chứ.
Cô sờ sờ bụng, lại đói rồi, hu hu, sáng nay chỉ có cháo khoai lang loãng, chẳng mấy chốc đã tiêu hóa mất rồi.
Cô mở cửa phòng, không khí sau cơn mưa rất trong lành, sân nhà trồng đầy rau, góc sân có một chuồng gà, nuôi năm con gà, còn nuôi một con lợn nữa.
Trồng rau, nuôi gà, cho lợn ăn là trách nhiệm của cô, mỗi ngày tan học về là bận rộn không ngừng, phải đến khuya mới có thời gian cầm sách lên.
Sáu mẫu đất nhà cô được phân, năm con gà, một con lợn, là nguồn thu nhập duy nhất, nuôi sống ba mẹ con.
Ngoại trừ Kiều Nhất Liên mỗi ngày một quả trứng luộc, phần còn lại đều phải tiết kiệm để đổi lấy lương thực, cuộc sống rất khó khăn.
Liên Kiều nghĩ nghĩ, quyết định đi lên núi xem sao, biết đâu có thể tìm được thứ gì ngon.
Ra khỏi nhà, cô liền nhìn thấy hàng xóm bên cạnh, chủ động chào hỏi: “Thím Tú Lan."