Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 61



Bà ấy kéo cánh tay vợ của trưởng thôn lại, nhất quyết đòi lời giải thích.

Đều đã đính hôn rồi, sao có thể nói thôi liền thôi? Xem bà ấy là gì chứ?

Với bên trường học thì bà ấy thật sự thua rồi, nhưng bà ấy còn sợ không đấu lại hai vợ chồng này sao?

Vợ trưởng thôn nổi cơn tam bành, đã cho thể diện rồi mà còn không cần: "Buông ra, bà cứ nhất định phải ép tôi nói rõ ràng sao? Hả?"

Bà ta càng nói càng kích động, hung hăng đẩy một phát, đẩy người văng ra ngoài.

"Cẩn thận."

Một người xa lạ đỡ lấy Kiều Mỹ Hoa đang lảo đảo, kinh ngạc ồ lên một tiếng: "Dì là dì Kiều?"

Kiều Mỹ Hoa mở mắt sững sờ nhìn sang, là một thanh niên xa lạ, tướng mạo anh tuấn nho nhã, dáng vẻ không tầm thường: "Cậu là?"

Bà ấy không biết người này, nhưng lạ là bà ấy lại thấy người này có chút quen mặt.

"Cháu là Liên Đỗ Trọng, con cả nhà họ Liên, trước kia dì đã từng làm bảo mẫu ở nhà chúng cháu."

Bà ấy rất giỏi việc nhà, cũng rất biết chăm trẻ nhỏ, đối xử với trẻ nhỏ rất dịu dàng.

Năm đó mẹ anh ấy khó sinh qua đời, em út mới sinh ra quá nhỏ, cực kỳ cần người chăm sóc, nên họ mới mời người về nhà làm bảo mẫu, chuyên môn chăm sóc cho em út, làm chút việc nhà.

Dù vẻ ngoài của Kiều Mỹ Hoa không đặc biệt ấn tượng, nhưng bà ấy có thể chịu khổ, tay chân lanh lẹ, làm việc nhà cực giỏi, rất có kiên nhẫn với trẻ nhỏ, chăm cho em út béo trắng ra, người trong nhà đều vô cùng hài lòng với bà ấy.

Một lần chăm sóc là chăm sóc cả mấy năm, thế nên, Liên Đỗ Trọng vẫn khá ấn tượng với bà ấy.

Sắc mặt Kiều Mỹ Hoa đột ngột thay đổi, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ: "Người nhà họ Liên."

Rốt cuộc người nên tới vẫn tới, đây chính là vận mệnh sao?

Từ năm mười lăm tuổi đến năm hai mươi tuổi, bà ấy vẫn luôn sống ở nhà họ Liên, chăm việc sinh hoạt hằng ngày của ba đứa nhỏ nhà họ Liên. Đứa con cả nhà họ Liên cực kỳ hiểu chuyện, đến giờ nghĩ lại, bà ấy vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.

Liên Đỗ Trọng cực kỳ vui mừng khi gặp được bà ấy, quan tâm hỏi: "Phải rồi, dì Kiều, mấy năm nay dì khỏe chứ?"

Thật ra cũng không cần hỏi, vừa nhìn đã biết bà ấy không sống tốt lắm.

Khuôn mặt tang thương, già hơn tuổi thật, làm người gặp cũng có chút không dám nhận.

Mặt Kiều Mỹ Hoa hốt hoảng, tự lẩm bẩm: "Sau này nhà mấy cậu dọn đi rồi…"

Liên Đỗ Trọng cười nói: "Vâng, có việc dọn lên kinh thành, đi vội vàng. Phải rồi, dì còn nhớ em trai của cháu chứ?"

Anh ấy đẩy em trai mình ra trước mặt, cả người Kiều Mỹ Hoa ngây ra: "Cậu ta…"

Sao lại là cậu ta? Bà ấy không nhận ra chút nào.

Cậu ta… Sao cậu ta lại ở chung với Nhị Liên? Hơn nữa trông còn rất thân thuộc!

Đỗ Hành thờ ơ lạnh nhạt, đây là bảo mẫu chăm sóc cho anh ta năm đó sao?

Tha cho anh ta không thể nào thích một người phụ nữ như này.

Chỉ có mình Liên Đỗ Trọng vô cùng vui vẻ: "Đây là Đỗ Hành, năm đó rất nhỏ gầy, giờ còn cao hơn cả cháu nữa."

Anh ấy khẽ đẩy em trai mình một cái: "Em, sao không chào đi?"

Đỗ Hành trợn mắt: "Không muốn chào, cũng không muốn làm quen."

Đỗ Trọng thoáng sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra được vẻ mặt của hai người có chút khác lạ, họ từng gặp nhau rồi sao? Hơn nữa còn từng có qua lại?

Anh ấy hiểu rõ em trai nhà mình nhất, nó là một đứa rất biết phải trái, chắc chắn người sai không phải nó. Anh ấy bao che khuyết điểm vậy đó.

Bên kia, Kiều Nhất Liên liều c.h.ế.t quấn lấy vợ trưởng thôn không buông, mắt ầng ậng nước, khóc sướt mướt gọi nói: "Dì, dì đừng đi mà, con với Hải Quân đã đính hôn với nhau rồi, con sẽ không gả cho ai khác ngoài anh ấy đâu, nếu dì nhất quyết phải chia rẽ chúng con, chi bằng hãy buộc con c.h.ế.t đi."

Vợ trưởng thôn giận tím mặt: "Cô uy h.i.ế.p tôi?"

Kiều Nhất Liên tỏ vẻ đáng thương nói: "Không phải, dù xuất thân con không tốt, nhưng vẫn cần mặt mũi. Một cô gái đang trong sạch mà lại bị từ hôn, chỉ những lời phỉ báng dèm pha của người khác cũng đủ dìm c.h.ế.t con rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong giai đoạn này, Triệu Hải Quân là lựa chọn tốt nhất của cô ta, sau này tốt nghiệp xong, Triệu Hải Quân sẽ chính là cán bộ nhà nước.

Dưới tình huống như thế, chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ buông tay.

Vợ trưởng thôn bị cô ta làm cho ghê tởm nói: "Cô trong sạch cái rắm, chỉ là một thứ rác rưởi, là thứ con hoang từ nhỏ không có mẹ sinh không có cha dạy, thứ đồ ti tiện bại hoại, cô muốn c.h.ế.t thì cứ việc c.h.ế.t đi, đừng có liên lụy đến Hải Quân nhà chúng tôi."

Bà ta tình nguyện chọn Kiều Nhị Liên, cũng sẽ không thèm cái thứ Kiều Nhất Liên này, lòng dạ quá sâu, bà ta sợ con trai nhà mình chịu thiệt không chống nổi.

Có rất nhiều người vây xem bên này, chỉ chỉ trỏ trỏ, cái gì cũng nói.

Những người không rõ tình huống đều thông cảm cho Kiều Nhất Liên, hết cách rồi, cô ta quá điềm đạm đáng yêu, nhỏ yếu bất lực.

Mà vợ trưởng thôn thì lại đầy hùng hổ, nói năng chanh chua, hoàn toàn không giống người tốt.

Kiều Nhất Liên rưng rưng nước mắt: "Được, vậy cháu đi c.h.ế.t đây."

Cô ta cắn răng một cái, đập đầu vào tường. Tất cả mọi người có mặt đều xôn xao, không ổn rồi, sắp xảy ra án mạng rồi.

Kiều Mỹ Hoa bị hù hồn phi phách tán, bay nhào qua, kịp thời ôm lấy Kiều Nhất Liên.

Thấy con gái nuôi cứ đòi sống đòi chết, bà ấy đau lòng đến chảy cả nước mắt, đầu nóng lên liền thốt: "Nhất Liên nhà tôi có cha, cha của nó rất lợi hại."

Vợ trưởng thôn cười khẩy một tiếng: "Ha ha, chuyện hoang đường như thế ai mà tin?"

Bộ dáng mất hết can đảm, một lòng muốn c.h.ế.t của Kiều Nhất Liên khiến Kiều Mỹ Hoa cực kỳ bi thống, bà ấy không chút nghĩ ngợi nhìn về phía bên kia: "Là thật, cậu cả Liên, Nhất Liên là thân sinh cốt nhục của nhà các cậu."

Mọi người cùng đưa mắt nhìn sang, anh em nhà họ Liên đều là nhân tài, khí thế hiên ngang, nhìn qua đã biết gia cảnh không bình thường.

Đỗ Trọng cực kỳ hoảng sợ: "Dì Kiều, dì nói cái gì cơ?"

Kiều Nhất Liên lại kích động đến cả người phát run: "Mẹ, đây là thật sao?"

Trời ạ, cô ta là con nhà có tiền à? Hạnh phúc ập đến quá mức đột ngột.

Kiều Mỹ Hoa chần chừ một chút, mắt hiện vẻ giãy dụa đáp: "Là thật."

Kiều Nhất Liên mừng rỡ như điên, cả người nhẹ bỗng, vừa rồi còn đang ở địa ngục mà giờ đã thành thiên đường rồi.

Quá tuyệt vời, sau này cô ta sẽ là con gái nhà có tiền, ai còn dám xem thường cô ta?

Nhà họ Triệu còn dám từ hôn hả? Bây giờ là cô ta muốn từ hôn này!

Cô ta vui vẻ gọi: "Anh cả."

Đỗ Trọng chịu kích thích quá lớn, đầu có chút hỗn loạn, đang yên đang lành sao lại nhảy ra một cô em gái thế này?

Sắc mặt Đỗ Hành tái xanh, anh ta nhẹ giọng nhắc nhở: "Anh, tình huống trước mắt không rõ ràng, đầu tiên cứ điều tra xong đã rồi hẵng nói, đi thôi."

Anh ta không tin đây là em gái của anh ta! Cũng không muốn có một cô em gái như vậy!

Ban đầu anh ta vốn đứng sau lưng anh cả, bây giờ đi ra, Kiều Nhất Liên mới nhìn thấy anh ta, nét mặt lập tức thay đổi.

"Anh… Anh là ai?"

Anh ta là người nhà họ Liên sao? Hỏng bét, như này thì phiền rồi.

"Tôi là Liên Đỗ Hành." Đỗ Hành khinh thường nhìn hai mẹ con này: "Đừng có bấu víu quan hệ lung tung. Anh cả, hai người họ chính là hai mẹ con cực phẩm đó, cô con gái cướp thư thông báo trúng tuyển của em gái, mạo danh thay thế người ta. Còn người mẹ thân làm mẹ mà còn nối giáo cho giặc, đầu óc không bình thường, nhân phẩm có vấn đề, bọn họ không đủ cho ta tin tưởng đâu."

Sắc mặt Đỗ Trọng rất tệ, nhân phẩm không tốt sao?

Kiều Nhất Liên gấp gáp đến mình đổ đầy mồ hôi: "Mẹ."

Kiều Mỹ Hoa nhắm hai mắt lại, miệng đắng nghét: "Là thật, hai cậu có thể đi hỏi ngài Liên."

Dẫu sao Đỗ Trọng cũng là một người đã trải sự đời, rất nhanh anh ấy đã tỉnh táo lại: "Được, tôi biết rồi."

Anh ấy nhẹ gật đầu, kéo em trai mình đi.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com