Thẩm Kinh Mặc nháy mắt với Liên Kiều: "Đừng nói nhảm, con người bác Liên Thủ Chính hoàn toàn không có vấn đề gì, không đùa giỡn với tình cảm của mẹ em, hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn mà thôi mà thôi."
Ngoài ý muốn? Liên Kiều suy nghĩ vô số khả năng: "Liên Thủ Chính? Cái tên này quen quá."
Hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi, thực sự rất kỳ lạ.
Thẩm Kinh Mặc thuận miệng nói: "Là em đã từng nghe thấy mẹ em nhắc đến?"
"Không, không, bà ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện quá khứ…" Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Liên Kiều, cô đột nhiên kêu lên: " Không đúng."
Hai người đàn ông đồng thanh nói: "Chỗ nào không đúng?"
Liên Kiều tỏ vẻ hơi phức tạp: "Ông Liên Thủ Chính là cha của anh, phải không?"
"Đúng." Đỗ Hành có chút mờ mịt, đây là có ý gì?
Liên Kiều mím môi: "Cha của anh đã từng có quan hệ với Kiều Mỹ Hoa..."
"Ừm, cái đó..." Đỗ Hành vô cùng xấu hổ: "Nghe nói là tình một đêm sau khi uống say."
Là ông già nói thế, người làm con trai như anh ta có thể làm gì chứ?
Vấn đề là, ông già không biết việc có thêm một đứa con gái, là chuyện to tát cỡ nào.
Liên Kiều sững sờ, nghĩ đến đủ loại tình huống, bò lên giường? Say rượu nhận nhầm người? Hay sớm đã có ý định đó rồi?
Đỗ Hành không khỏi thúc giục: "Em đang nghĩ cái gì thế? Tại sao không nói gì?"
Liên Kiều cầm cốc lên uống một ngụm, cố nén sự kinh ngạc: "Ý anh là, cha anh có một người con gái với Kiều Mỹ Hoa, ý anh là vậy đúng không?
"Trong điện thoại cha anh nói, là có khả năng nhu vậy." Câu trả lời của Đỗ Hành rất bảo thủ, vẫn cần phải kiểm chứng.
Liên Kiều mím môi: "Vậy thì vấn đề là, Kiều Mỹ Hoa chỉ sinh ra một mình tôi."
Đỗ Hành sửng sốt: "Ý… ý em là gì? Em chắc chứ?"
Nếu là như vậy, Kiều Nhất Liên không thể là con gái của nhà họ Liên.
Thẩm Kinh Mặc sửng sốt, vẻ mặt không thể tin được.
Liên Kiều sờ mũi, tâm tình phức tạp đến mức không thể diễn tả bằng lời: "Dân làng nói Kiều Nhất Liên là con nuôi, tôi là con ruột, đương nhiên, cá nhân tôi nghi ngờ điều đó, có thể là nhầm lẫn, dù sao thì thái độ của Kiều Mỹ Hoa..."
"Không sai đâu." Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Không biết từ khi nào, Hứa Gia Sơn đứng ở cửa, đại khái đã nghe rõ ràng hết thảy.
Liên Kiều giật mình: "Hả? Cái gì?"
Sắc mặt Hứa Gia Thiện như chìm xuống nước, như thể vừa nghĩ đến một tình huống khó chịu: "Khi dì nhỏ sinh con, mẹ anh giúp đỡ đẻ, lúc đó, Kiều Nhất Liên đã được 6 tháng rồi."
Trước đây, trong làng đều chọn sinh con ở nhà, không có nhiều người đến bệnh viện sinh con, cha mẹ nhà họ Kiều mất sớm, chỉ có hai chị em họ nương tựa vào nhau suốt đời, năm đó khi Kiều Mỹ Hoa đến nhà họ Liên làm bảo mẫu, cũng là do chị gái đã nhờ người giới thiệu cho bà ấy .
Chỉ là, không biết tại sao sau đó họ lại chia cách.
Tuy nhiên, lúc Kiều Mỹ Hoa cô đơn và bất lực nhất, mẹ anh ta đã chạy đến giúp đỡ.
"6 tháng? Điều đó càng không thể." Liên Kiều suy nghĩ một lúc: "Kỳ thực loại chuyện như này không thể giấu được dân làng, chỉ cần nghe ngóng một chút là được, nhưng trước tiên là phải cạy được miệng "
Thẩm Kinh Mặc chỉ vào Liên Kiều, sau đó chỉ vào Đỗ Hành, hoàn toàn c.h.ế.t lặng: "Nói cách khác, em là con ruột của Kiều Mỹ Hoa, cho nên… em mới là con nhà họ Liên?"
Liên Kiều xoa xoa lông mày, cảm thấy rất mệt mỏi: "Tôi không biết, Kiều Mỹ Hoa là người biết, nên những gì bà ấy nói mới có giá trị tham khảo."
Hai tay Đỗ Hành ôm đầu, trong lòng hỗn loạn: "Chờ một chút, đầu anh có chút loạn, để anh điều chỉnh."
Liên Kiều xoa cằm, tập trung suy nghĩ, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Liên Thủ Chính, Liên Thủ Chính, Kiều Mỹ Hoa...Liên Bán Hạ!!!"
Một tia sáng lóe lên, cô đột nhiên nhảy dựng lên, như thể cô bị sét đánh.
Đỗ Hành nhìn qua: "Em nghĩ tới cái gì rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Cái đó. . . " Trong lòng Liên Kiều chịu sự đả kích lớn, hai mắt đen kịt:"Tôi muốn ở một mình một lúc."
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha
Chân cô như bước đi chân mây, bước đi lâng lâng, Thẩm Kinh Mặc sợ đến mức đỡ lấy dậy: "Liên Kiều, em không sao chứ?"
Có chuyện, chuyện động trời! Liên Kiều đẩy anh ra, vùng vẫy đi về phía phòng ngủ: "Để tôi yên một lát."
Cánh cửa nặng nề đóng lại, để lại mấy người đàn ông nhìn nhau.
"Cô ấy bị sao vậy? Vừa rồi cô ấy vẫn ổn mà."
Liên Kiều luôn điềm tĩnh và dễ tính, chỉ cần không chạm tới giới hạn, cô sẽ không để trong lòng.
Cô có một sự điềm tĩnh lạ thường, ngay cả khi bầu trời sụp đổ cũng có thể ngủ một cách bình thản.
Có thể khiến biểu cảm của cô thay đổi, rốt cuộc có chuyện gì?
Thẩm Kinh Mặc cảm thấy rất bất an: "Có lẽ nghĩ tới chuyện gì đó quan trọng nên bị kích thích."
Liên Kiều thơ thẩn nằm trên giường, đầu óc hỗn loạn, cuối cùng cô cũng nhớ, tại sao lại cảm thấy hai cái tên Kiều Mỹ Hoa và Liên Thủ Chính rất quen thuộc.
Trước đây cô đã từng đọc một cuốn văn niên đại "Cuộc đời ăn không ngồi rồi của nữ chính nhu nhược những năm tám mươi", cha mẹ của nữ chính là hai cái tên này!
Nhưng nữ chính tên là Liên Bán Hạ! Cho nên cô luôn không nghĩ tới!
Cô đọc sách quá sơ sài, lướt qua mười dòng một lượt, dù sao cũng là để giải trí, không cần thiết phải đọc quá nghiêm túc.
Cô chỉ nhớ cốt truyện, bỏ qua tên nam nữ chính, chứ đừng nói đến nhân vật phụ.
Trong truyện, nhân vật nữ chính có ba người anh trai rất cưng chiều cô, cha mẹ cũng yêu thương cô, cô không cần phải làm bất cứ điều gì, chỉ việc vung tay tiêu tiền.
Cô muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cô là kẻ thắng cuộc nhân sinh, sống một cuộc đời hạnh phúc.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là giả dối, là nữ chính đánh cắp, thiên kim thật sự lại là em gái của nữ chính, là nữ diễn viên phụ hay ghen tuông và xấu tính.
Người gây ra tất cả chuyện này chính là mẹ nuôi của nữ chính, là Thánh mẫu mà mọi người ca tụng.
Trước sự khóc lóc van xin của con gái nuôi, Thánh mẫu đã hy sinh hạnh phúc của con gái ruột, vẫn cảm thấy bản thân mình rất vĩ đại, là con gái ruột lại quá hẹp hòi, keo kiệt, không có tình cảm cao đẹp .
Rõ ràng là một câu chuyện có tam quan không ngay thẳng, nhưng lối hành văn của tác giả rất hay, viết về nữ chính rất hay, tính cách rất dễ mến, lúc này cũng mỉm cười ngọt ngào, biết nói những lời ngọt ngào khiến người ta vui vẻ, nói chuyện cũng hài hước thú vị, khiến người ta không khỏi mỉm cười.
Nhưng, lúc Liên Kiều nhìn thấy điều này, rất tức giận, không thể không để lại nhận xét tiêu cực, mắng mỏ hung tợn một trận, nhưng lại bị những độc giả cực kỳ bảo vệ cô chửi rủa cô ăn mặc thành một nữ phụ thê thảm!
Lúc đó cô không hề coi trọng, hít một hơi rồi bỏ đi mà không đọc phần nội dung còn lại.
Ôi trời! Cô ấy xuyên thư!
Rốt cuộc là oán hận cỡ nào chứ! Lời nguyền thực sự đã thành công!
Chết tiệt, mấy ngày này không thể sống được rồi, thực sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t lũ ngốc này.
Liên Bán Hạ,
có nghĩa là, đổi tên sau khi nhận người thân, thảo nào cô ấy không nhớ được gì.
Cài gì mà vai nữ phụ xấu xa, cô ấy không xứng đáng có một cái tên.
Tiếng chuông cửa vang lên: "Đinh đong."
Bên ngoài vang lên giọng nói của Thẩm Kinh Mặc: "Liên Kiều, em không sao chứ? Có chuyện gì cũng đường giữ trong lòng, nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết."
Liên Kiều đập mạnh vào giường, buộc mình phải chấp nhận sự thật, chuyện đã như vậy rồi, còn có thể làm gì nữa?
Gặp khó khăn hãy thẳng thắn đối mặt, ai sợ ai chứ?
Trước sự thúc giục lo lắng của Thẩm Kinh Mặc, Liên Kiều mở cửa phòng, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay vô cùng nghiêm túc: "Lần này sẽ xảy ra chuyện lớn."
"Cái gì?" Thẩm Kinh Mặc vô cùng hoang mang.
Liên Kiều đẩy anh ra, đi thẳng đến trước mặt Đỗ Hành, trăm trăm nhìn anh ta, " Nhà họ Liên của anh là gia tộc Trung y, cha anh là cao thủ Trung y, anh cả của anh đang tham gia nghiên cứu khoa học, anh hai của anh thì kinh doanh quán ăn, còn anh là minh tinh điện ảnh?"