Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 68



Liên Kiều biết rất nhiều điều, đều là học được từ sách Cấp hai, anh ta cũng muốn học!

"Đại học có thể dự thính không?"

Ý chí học hỏi là điều tốt, Liên Kiều vui vẻ nói: "Chắc là có thể, để em giúp anh tìm hiểu."

Hứa Gia Thiện rất cảm kích: "Em họ, hiện giờ mỗi bước đi anh đều trông cậy vào em, nhưng anh hy vọng, một ngày nào đó, anh có thể trở thành người trợ giúp đắc lực nhất của em."

Anh ấy coi cô như người thân thân thiết nhất, là người em gái yêu quý nhất của mình, và nếu cần thiết, anh ấy sẵn sàng bất chấp gian nguy vì cô.

Nhưng anh ấy của lúc này, rất yếu đuối, không thể giúp được gì cho cô.

Liên Kiều khẽ mỉm cười, không từ chối ý tốt của anh ấy, chỉ khi con người có động lực thì mới có thể tiến bộ.

"Được thôi."

"E hèm." Thẩm Kinh Mặc không thích họ quá thân thiết, ngay cả khi biết họ là ruột thịt, cũng không thích.

"Anh họ, anh mau đi giúp em họ nấu ăn đi."

"Anh họ?" Hứa Gia Thiện sửng sốt.

Thẩm Kinh Mặc mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, da mặt còn dày nữa: "Anh họ của Liên Kiều, chính là anh họ của tôi."

Hứa Gia Thiện hộc máu, còn nói được lời này sao? Không đúng: "Anh đang âm mưu với em họ của tôi à?"

Thẩm Kinh Mặc hào phóng nói: "Những lời này là ý gì chứ? Khó nghe quá, tôi đang theo đuổi Liên Kiều."

"Em họ của tôi có đồng ý không?"

Thẩm Kinh Mặc kỳ quái hỏi: "Tôi thích cô ấy, theo đuổi cô ấy, đây là việc của tôi, cần sự đồng ý của người khác không?"

Không cần? Hứa Gia Thiện bị làm cho quay cuồng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của em họ, anh ấy càng choáng váng hơn!

Người thành phố các người đúng là biết cách chơi đấy, nhưng người quê lại không hiểu.

......

Trong bệnh viện, Kiều Nhất Liên giống như một con kiến

trong nồi lẩu, trái tim như một cái xô lơ lửng trong không khí, thấp tha thấp thỏm.

Đã ba ngày rồi, sao vẫn không có tin tức gì?

"Mẹ, sao người nhà họ Liên vẫn chưa đến?"

Để đợi người nhà họ Liên, cô ta sống c.h.ế.t không xuất viện, một hồi n.g.ự.c lại đau, có lúc lại đau bụng, làm kiểm tra liên tục, tốn rất nhiều tiền, toàn là đi mượn của người khác.

Kiều Mỹ Hoa trông rất tệ, đêm không thể ngủ ngon: "Sẽ đến thôi."

Tim Kiều Nhất Liên thắt lại: "Mẹ, không phải là mẹ hối hận rồi chứ? "

"Mẹ..." Kiều Mỹ Hoa sợ hãi, vừa nghĩ đến việc phải đối diện với người nhà họ Liên, liền thấy lòng dạ rối bời.

Đôi mắt của Kiều Nhất Liên lạnh lùng đến đáng sợ: "Mẹ hối hận cũng được, nếu mẹ bộc trực trước, còn sẽ ngay lập tức đập đầu vào tường."

Kiều Mỹ Hoa thấy vậy liền biến sắc, vô cùng lo lắng: "Không, đừng, ngàn vạn lần đừng như thế, mẹ sẽ nghe lời con hết."

Kiều Nhất Liên mới biến cơn giận thành niềm vui, chủ động nắm lấy cánh tay Kiều Mỹ Hoa, cười thân thiện nói: "Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con, Nhị Liên mới là con nuôi, mẹ đọc mười lần, ghi nhớ thật kỹ, đừng đọc sai."

Chỉ cần mẹ ruột kiên quyết, dù dân làng thống nhất thừa nhận, thì chuyện này sẽ không xảy ra sai sót gì.

Trong bệnh viện cô ta cũng không nhàn rỗi gì, nghĩ ra vô số kế hoạch, cũng che giấu sơ hở.

Cô ta đã nói chuyện điện thoại với Triệu Hải Quân, mượn tay trưởng thôn để thống nhất thừa nhận, việc này không khó.

Điều cô ta muốn làm, là ngăn cản Kiều Mỹ Hoa mềm lòng thay đổi ý định.

Một giọng nói trong trẻo vang lên: "Làm sai cái gì cơ?"

Một bóng người mảnh khảnh bước vào với nụ cười trên môi, vẻ mặt đầy phấn chấn, đó là Liên Kiều.

Kiều Nhất Liên sửng sốt: "Nhị Liên, sao em lại đến đây?"

Liên Kiều đã tự mình phục hồi sức khỏe, làn da trở nên trắng nõn, mềm mịn, ăn uống ngon lành, má hồng mềm mịn, mái tóc dài đến mang tai đen óng ả, kết hợp với váy hai dây

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

màu vàng nhạt, mũ nồi màu be, vừa tây vừa đẹp, rất đáng để thưởng thức.

Lúc này, cô mỉm cười nhìn Kiều Nhất Liên: "Vừa nghe nói Kiều Nhất Liên đã tìm được người thân rồi, là người nhà họ Liên phải không?"

Ngược lại, Kiều Nhất Liên bị căng thẳng về mặt tinh thần, dưới mắt có quầng thâm dày đặc, sắc mặt tái nhợt, không có sắc hồng, trông già hơn Liên Kiều vài tuổi.

Toàn thân cô ta run rẩy, có cảm giác như trời sắp sập xuống, hai mắt tối sầm lại: "Cô... sao em lại biết?"

Tính trăm phương ngàn kế, vẫn là không qua được Kiều Nhị Liên! ! !

"Chị nói xem?" Liên Kiều khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn hai mẹ con.

Sắc mặt Kiều Nhất Liên thay đổi mấy lần, là anh ta, Đỗ Hành, ngay từ đầu bọn họ đã quen biết nhau.

"Là anh nhỏ nói với em? Kiều Nhị Liên, chị cảnh cáo em, đừng chia rẽ tình cảm hai anh chị..."

Cô ta câu nào cũng gọi “ anh nhỏ”, như thể sợ người khác không biết.

Hành vi này bộc lộ lương tâm cắn rứt, Liên Kiều không khỏi bật cười: "Chị chắc chắn, hai người là anh em ruột?"

Kiều Nhất Liên hoảng loạn, cảm thấy vô cùng gay go: "Đương nhiên, 100% là sự thật, chị biết em ghen tị trong lòng, không muốn người khác tốt hơn mình, nhưng, loại tâm lý này là sai, em hai à, chị đã tìm được gia đình riêng của mình rồi, em nên thấy mừng cho chị mới đúng chứ."

Liên Kiều cười khẩy: "Ha ha, là người nhà chị? Kiều Nhất Liên, không phải đồ của chị, đừng bao giờ cố cướp nó."

Nói xong những lời này, cô quay người bỏ đi, nhưng Kiều Nhất Liên lại sợ đến mức vừa đuổi theo vừa hét lên: "Mẹ, mau giữ lấy em ấy, mau."

Liên Kiều bước đi nhẹ nhàng, đi rất nhanh, hai mẹ con nhà họ Kiều gia trơ mắt nhìn cô biến mất trước mắt, nhưng lại bất lực không biết làm sao.

Kiều Nhất Liên lo lắng đứng dậy: "Mẹ, em ấy nhất định là biết gì rồi, phải làm sao đây?"

Ánh mắt Kiều Mỹ Hoa đờ đẫn, ngơ ngác nhìn bốn phía, trong lòng cảm thấy hoang quạnh.

Cô con gái út từ đầu đến cuối chưa bao giờ nhìn bà ta lấy một lần, cũng không chào hỏi bà ta, coi bà ta như vô hình.

Coi bà ta như người qua đường vậy?

Nghĩ đến đây, lòng bà ta đau nhói, đôi mắt đỏ hoe vì buồn bã.

Đó là đứa con mà bà ta rắt ruột sinh ra, sao mà không thấy đau chứ?

Đứa trẻ đó quá bướng bỉnh, không biết thông cảm cho mẹ chút nào cả.

Trên đời không có cha mẹ tồi, đạo lý này cũng không hiểu sao? Số sách đọc cả năm nay đều là vô ích hết.

Bà ta bị Kiều Nhất Liên lay tỉnh: "Mẹ, mẹ, con đang nói chuyện với mẹ đó."

Kiều Mỹ Hoa ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

Kiều Nhất Liên sốt ruột: "Mẹ mau nghĩ cách, giúp con, con muốn nhanh nhận tổ tiên của mình, sớm ngày trở về nhà họ Liên"

Cô ta phải xác nhận thân phận của mình càng sớm càng tốt, sau đó rời xa khỏi đây, phải nhanh!

Cô ta sợ đêm dài lắm mộng!

Nhận tổ tiên? Cô ta nhận tổ tiên nhà ai?Tâm trạng Kiều Mỹ Hoa phức tạp khó tả, kỳ thật, bà ta đã nhìn ra con gái nuôi của mình có vấn đề, nhưng có thể làm sao bây giờ?

Có một số việc không thể suy nghĩ kỹ lại, nếu không sẽ phủ nhận mọi tâm huyết của bà ta mười tám năm qua, phủ nhận mọi nỗ lực.

"Mẹ giúp thế nào được?"

Bà ta không thể liên lạc với người nhà họ Liên, chứ đừng nói đến bất cứ điều gì khác.

Kiều Nhất Liên vắt óc suy nghĩ, càng nghĩ càng thêm bực bội: "Mẹ đi tìm Nhị Liên đi, em ấy có qua lại với người nhà họ Liên, em ấy nhất định phải biết cách liên lạc với nhà họ Liên."

Lẽ nào thực sự là sức hút của huyết thống? Sao họ lại gặp nhau sớm thế?

Kiều Mỹ Hoa cười khổ một tiếng: "Con cảm thấy, nó sẽ nói cho chúng ta biết sao?"

Kiều Nhất Liên nắm chặt cánh tay của bà ta, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng: "Mẹ, dù thế nào đi nữa, mẹ là mẹ của em ấy, em ấy phải nghe lời mẹ, mẹ phải đến trường tìm em ấy nhanh lên."

Phải? Nghĩ thì

hay lắm, nhưng người ta chắc không nghe, có cách gì đây? Kiều Mỹ Hoa có chút tự tin.

Nhưng sau khi Kiều Nhất Liên liên tục cầu xin, bà ta đánh phải đồng ý.

Kiều Mỹ Hoa vừa rời đi, Kiều Nhất Liên liền gọi vài cuộc điện thoại, sự tàn nhẫn trong mắt cô ta khiến người ta thấy đáng sợ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com