Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 73



Hai mắt Trình An Dân đỏ lên: "Vừa rồi tôi nhất thời nghĩ không thông, tôi vì cô ấy làm nhiều chuyện như vậy, nhưng cô ấy lại không biết gì, cảm giác vô cùng tủi thân, cảm thấy không xứng đáng.”

Viên cảnh sát nửa tin nửa ngờ, nói: “Nếu khai man thì sẽ bị xử nặng đó.”

Trình An Dân gào khóc: "Tôi biết, nhưng tôi không muốn hại người vô tội, tất cả là lỗi của tôi."

Kiều Nhất Liên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Kiều Mỹ Hoa vui mừng đến nhảy dựng lên: "Tôi biết ngay con gái tôi bị oan mà."

…….

Hai mẹ con dìu nhau bước ra khỏi đồn cảnh sát, không hẹn mà cùng thở ra một hơi.

Kiều Nhất Liên mỉm cười đắc ý, cảm thấy may mắn vì đã thoát ra được, may là cô ta giữ lại một đường lui.

Một bóng người mảnh khảnh không biết từ đâu xuất hiện, chặn đường bọn họ.

Kiều Nhất Liên vừa nhìn thấy cô, đồng tử liền co rút, khẩn trương đến nín thở, tại sao lại là cô?

Kiều Mỹ Hoa lo lắng lao qua: "Nhị Liên, mau để mẹ xem xem, con không sao chứ? Có bị thương không?"

Liên Kiều đội một chiếc mũ len, khuôn mặt nhỏ hồng hào, trông trẻ trung vô cùng.

Khóe miệng cô hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng: "Như vậy mà đã ra rồi à? Khá nhanh đấy."

Cô đặc biệt chạy đến đây để chặn người? Trong đầu Kiều Nhất Liên lóe qua một tia sáng, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Kiều Nhị Liên, là em! Là em giăng bẫy chị, tất cả chuyện này là do em sắp xếp, em muốn hại chị."

"Nhị Liên, thật sự là con sao?" Trong mắt Kiều Mỹ Hoa tràn đầy bất an.

Liên Kiều không muốn nói chuyện với một người phụ nữ không có đầu óc: "Nghe nói ông Liên Thủ Chính sắp đến đây nên không chờ nổi nữa phải không?"

Những lời này giống như một cú đ.ấ.m giáng thẳng vào đầu Kiều Nhất Liên, làm cô ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Em muốn làm gì? Kiều Nhất Liên, em đừng làm loạn."

Liên Kiều mỉm cười nói: "Tôi khá là muốn gặp cha ruột của mình, không biết hai cha con chúng tôi có giống nhau không nhỉ?"

Từng câu từng chữ mà cô nói ra đều đ.â.m trúng trái tim nhạy cảm của Kiều Nhất Liên, nỗi hoảng sợ tột độ ập đến như thủy triều: "Kiều Nhị Liên, chị mới là con gái lớn của nhà họ Liên."

Liên Kiều biết cô ta tâm cơ, nhưng không ngờ sau khi làm một việc ác như vậy mà cô ta vẫn có thể bình an vô sự.

Được thôi, không cần vội, cứ từ từ chơi với cô ta.

Mèo bắt chuột, chơi đùa chán rồi mới ăn!

"Hàng giả chính là hàng giả, còn muốn tự cho mình là hàng thật? Chậc chậc, chị có vẻ rất tự tin nhỉ, để tôi đoán xem chị đã làm gì rồi nhé."

Cô giơ ngón tay thon dài lên nói: "Đầu tiên là nhờ Triệu Hải Quân khuyên trưởng thôn Triệu, để người dân trong thôn thống nhất, hoán đổi thân phận của chúng ta."

“Thứ hai là đi thuyết phục trưởng thôn của thôn Thanh Thủy bên cạnh, để ông ấy kiểm soát người trong thôn bọn họ.”

Tất cả mọi việc đều bị nói trúng, từ trước tới giờ Kiều Nhất Liên không nghĩ đến cô lại thông minh như vậy, thật đáng sợ.

"Chị không hiểu em đang nói gì cả."

Liên Kiều khẽ mỉm cười: "Chỉ số IQ của hàng giả đúng thật là không cao, rõ ràng vẫn còn nhiều sơ hở như vậy, sao chị lại không nhìn thấy?"

Biết rõ là cô cố ý, nhưng Kiều Nhất Liên vẫn không nhịn được, hỏi: "Sơ hở gì?"

Liên Kiều khoanh tay, tạo tư thế đùa cợt: "Làm sao bịt miệng nhân viên Sở cảnh sát thị trấn Giang Hà? Làm sao bịt miệng các giáo viên và bạn học từ tiểu học đến trung học phổ thông? Nhiều người quá a, độ khó này có chút cao.”

Sắc mặt Kiều Nhất Liên càng ngày càng tái nhợt, sao cô ta lại không nghĩ tới điểm này?

Các giáo viên và bạn học có thể không quan tâm đến chuyện này, trực tiếp nói rằng họ không biết sự thật là được.

Nhưng còn cơ quan công an phụ trách đăng ký hộ khẩu thì sao? Hay là nhờ trưởng thôn…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu cô ta, nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, cô ta đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Liên Kiều vang lên: "Định nhờ trưởng thôn đi mua chuộc người à? Không phải chứ tôi nói chiêu này không có tác dụng đâu."

Kiều Nhất Liên trợn mắt kinh hãi: "Sao em biết?"

Biết được cả cô ta đang nghĩ gì trong lòng, rốt cuộc là cô làm kiểu gì?

Liên Kiều vui vẻ đưa ra lời nhắc nhở thân thiện: "Ồ, tôi quên nói với chị rằng tôi có giao tình sở trưởng sở cảnh sát và một số lãnh đạo thị trấn Giang Hà."

Nội tâm Kiều Nhất Liên bị hứng một đòn chí mạng: "Không thể nào, em nói dối!"

Liên Kiều thưởng thức khuôn mặt tái nhợt của cô ta, sợ rồi hả? Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.

"Chị có thể tìm thôn trưởng Triệu xác minh, hoặc là đi tìm những người đó xác minh cũng được."

Kiều Nhất Liên suy sụp đến mức sắp khóc: "Em...em..."

Cô ta thực sự đã hết đường để đi rồi sao?

Kiều Mỹ Hoa im lặng nhìn toàn bộ, ánh mắt lúc sáng lúc tối: "Em hai, mẹ có chuyện muốn nói với con."

Liên Kiều thờ ơ nhìn qua: "Mẹ Nhất Liên, mẹ lại muốn làm gì? Chuyện khác có thể nhường, nhưng loại chuyện này có thể nhường được sao?"

Ánh mắt lạnh lùng của cô khiến Kiều Mỹ Hoa rất buồn: "Nhị Liên, đây là con nợ con bé."

"Hờ hờ." Đây là suy nghĩ duy nhất của Liên Kiều, thần kinh.

Mắt Kiều Mỹ Hoa dần dần đỏ lên: “Con đã nợ nó một mạng.”

Vẻ mặt Liên Kiều vẫn không thay đổi, rất lãnh đạm, nhưng Kiều Nhất Liên ngược lại rất kích động: "Cái gì?"

Kiều Mỹ Hoa tỏ vẻ áy náy, không biết là vì ai.

“Nên nói là hai mẹ con chúng ta đều nợ con bé, kiếp này chỉ có thể làm trâu làm ngựa báo đáp cho nó.”

Tim Kiều Nhất Liên đập loạn xạ, phảng phất như nhìn thấy một tia hy vọng: "Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Kiều Mỹ Hoa cười khổ: "Vốn dĩ mẹ không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng không nhắc không được, ầy."

Bà ấy nhìn hai cô con gái với vẻ mặt hết sức phức tạp: "Nhất Liên, Nhị Liên, hai con hãy nghe kỹ đây, năm đó mẹ… tinh thần mơ hồ suýt chút nữa thì bị ô tô đâm, là mẹ ruột của Nhất Liên đã lao tới cứu mẹ, hy sinh cả tính mạng của mình, Nhị Liên, lúc đó con vẫn còn trong bụng mẹ."

Vô số sự việc trong quá khứ hiện lên trong đầu bà ấy, đôi mắt bà ấy đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt: "Mẹ ruột của Nhất Liên đã cứu hai mẹ con chúng ta, nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, Nhị Liên, lý do này đã đủ chưa?"

Bà ấy đã sai khi ưu ái con gái ân nhân của mình sao?

Mặc dù bà ấy chưa đọc cuốn sách nào nhưng bà ấy vẫn biết rằng làm người thì phải ân trả nghĩa đền.

Kiều Nhất Liên kích động đến mức run rẩy: "Mẹ, đây là sự thật sao?"

Kiều Mỹ Hoa trào dâng nước mắt, nói: “Là thật, mẹ con là một người tốt, trước khi cô ấy mất, mẹ đã thề rằng sẽ đối xử với con tốt hơn cả con ruột của mình. Nhất Liên, những năm nay mẹ vẫn luôn không nói ra gì vì sợ con sẽ oán hận trong lòng, cũng sợ con sẽ xa cách mẹ.”

Bà ấy chỉ nghĩ rằng ba mẹ con có thể sống tốt qua ngày là được, dù nghèo hay khó khăn đến đâu cũng phải kiên trì tiếp.

Kiều Nhất Liên bị kích động mạnh mẽ, hóa ra đây mới là sự thật.

Ha ha ha, Kiều Nhị Liên nợ cô ta, kiếp này phải bán mạng thay cô ta.

"Mẹ, con không trách mẹ, mẹ vĩnh viễn là người mẹ thân yêu nhất của con."

Kiều Mỹ Hoa nhìn cô con gái nuôi hiểu chuyện của mình, trong lòng cảm thấy được an ủi.

Sau đó bà ấy lại nói một cách sâu xa: “Nhị Liên, nếu không có mẹ của Nhất Liên thì con cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy thế giới này, con phải báo đáp ân tình.”

Liên Kiều vẫn bình tĩnh, không hề bận tâm, giống như một người không liên quan: "Báo đáp ân tình thế nào?"

Kiều Mỹ Hoa yêu cầu như đó là lẽ đương nhiên: "Con nhường thân phận của con cho chị gái, để con bé làm con gái của nhà họ Liên."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com