Anh cả đối với gia tộc luôn có một loại ý thức trách nhiệm mãnh liệt, đối với các anh em của mình cũng có loại trách nhiệm như vậy.
“Anh là anh cả.”
Cảnh nhận người thân rất cảm động, Liên Kiều lại có chút bất đắc dĩ, “Cho em thêm một chút thời gian đi, chuyện này tới quá đột ngột.”
Liên Thủ Chính có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này, “Được được, bao lâu cũng không sao, con gái ngoan, đây là quà gặp mặt của cha tặng cho con.”
Đôi mắt của Liên Kiều sáng lên, là một chiếc đồng hồ nạm kim cương, kiểu dáng rất cổ điển và vô cùng xinh đẹp. “Cảm ơn.”
Trong lòng của Liên Thủ Chính có một sự chua xót khó hiểu, cô quá khách khí.
“Chúng ta là người một nhà, con không cần cảm ơn cha, Liên Kiều, chỉ cần là thứ cha có, cha đều cam lòng cho con.”
Liên Kiều chỉ mỉm cười, tình cảm cần phải được bồi dưỡng, từ từ sẽ tốt hơn.
Anh ba Liên đột nhiên kéo Liên Kiều lên, “Em gái, em lại đây xem.”
Liên Kiều bị kéo đến bên cạnh cửa sổ, theo tầm mắt của anh ấy nhìn qua, chỉ có một cái cửa hàng, rốt cuộc là kêu cô nhìn cái gì vậy? “Xem cái gì?”
Anh ba Liên nhướng mày, mặt mỉm cười, “Cửa hàng bên cạnh là của anh đấy, anh tặng cho em, có thích không?”
Cũng là một tòa kiến trúc hai tầng, diện tích rất lớn, một tầng đã có diện tích đến một trăm tám mươi mét vuông.
“Thích, chẳng qua…” Liên Kiều thích bất động sản, nhưng không có công lao không nhận lộc.
Anh ba Liên biết rõ sở thích của cô, vừa ra tay đã chạm đúng trái tim cô.
“Thích là tốt rồi, không được từ chối, đây là tâm ý của anh nhỏ.”
Anh cả Liên suy nghĩ một chút rồi nói, “Anh cả không có gì để tặng, vậy anh tặng cho em một tòa biệt thự hoa viên ở Thượng Hải nhé.”
Liên Kiều kinh ngạc nhìn bọn họ, đây chính là tình cảnh một đêm phát tài sao?
Liên Thủ Chính nhìn mấy đứa con của mình chung sống hòa thuận, trong lòng vô cùng an ủi, “Anh hai của con giàu nhất, đến lúc đó gặp mặt thì đòi nó một phần lễ vật thật to vào.”
Mẹ ơi, các anh trai của cô người này lại càng giàu có hơn người kia, Liên Kiều cuối cùng cũng có cảm giác như một thiên kim hào môn rồi.
Cơm nước xong, đoàn người trở lại nhà cũ của nhà họ Liên, chỉ có Thẩm Kinh Mặc có việc nên không đi theo, đương nhiên, cả nhà bọn họ cũng không hoan nghênh anh.
Liên Kiều là lần đầu tiên tới đây, nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Nhà cũ chiếm diện tích rất rộng, là một tòa biệt thự độc lập, trước cửa là một con đường xi măng, đám dây tử đằng bao quanh hai bên đường, đẹp như tiên cảnh.
Đi được một đoạn rồi rẽ vào, lập tức thấy một vườn hoa xinh đẹp, cây xanh rợp bóng, một đài phun nước bên trên có đặt một bức tượng vệ thần nho nhỏ ở chính giữa, kiến trúc kiểu Tây trang nhã lại tráng lệ.
Sàn nhà ở đại sảnh được làm bằng gỗ Tếch, trên trần nhà là đèn chùm thủy tinh, cửa sổ được khảm thủy tinh màu, phong cách trang trí rất tao nhã.
Dinh thự của nhà họ Liên toát ra một vẻ cổ điển lâu đời, Liên Kiều nhịn không được than thở, thật là xinh đẹp.
Anh ba Liên cười híp mắt nói: “Để anh dẫn em lên lầu xem phòng, nếu không thích cách bài trí, thì anh sẽ đổi lại.”
Liên Kiều ngẩn ngơ, “Em có chỗ ở rồi.”
Anh ba Liên vừa nghe thấy lời này đã lập tức phản ứng, làm sao được?
“Không được, con gái ở bên ngoài một mình sao được? Đây là nhà của chúng ta, em cứ dọn về đây ở đi.”
Liên Kiều cười híp mắt nói: “Trước kia em cũng chỉ ở có một mình, anh cũng không nói gì.”
Anh ba Liên: “Sao mà giống nhau được? Bây giờ em là em gái ruột của anh.”
Nói cách khác, anh ấy không quan tâm đến những người khác.
Em gái là người nhà mình, phải che chở chăm sóc cho cô thật tốt, về phần người ngoài, anh ấy từ trước đến nay đều lạnh lùng thản nhiên như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha
Liên Thủ Chính tâm trạng cực kỳ tốt, tươi cười dào dạt nói: “Đúng đúng, dọn về nhà ở đi, người một nhà chúng ta đoàn viên, chỉ thiếu có anh hai con.”
Anh ba Liên nhíu mày, “Anh hai con sao còn chưa về nhà?”
Ngay cả anh cả cũng thấy rất kỳ quái, anh ấy đã tự mình gọi điện thoại thông báo, nói là cùng nhau ăn cơm đoàn tụ rồi.
Kỳ quái, theo lý thuyết mà nói, cũng nên tới rồi chứ.
Anh ba Liên kéo cánh tay Liên Kiều, “Đi, chúng ta đi lên nhìn một cái đã.”
Đi lên theo chiếc cầu thang uốn lượn xoay tròn, lầu hai có bốn gian phòng, một gian thư phòng, một gian là phòng ngủ của Liên Thủ Chính, một gian phòng ngủ của anh cả Liên Đại, một gian là phòng ngủ của anh hai Liên.
Lầu ba cũng có bốn gian phòng, một gian là phòng của anh ba Liên, một gian là phòng trò chơi giải trí, hai gian còn lại là phòng khách.
Anh ba Liên đẩy cửa một gian phòng ngủ hướng nam ra, chỉ thấy trên mặt đất sàn nhà được lát gỗ nguyên khối, đồ nội thất nguyên một bộ mới nhất, trên bàn học gần cửa sổ có bày một bình hoa, bên trong bình là một bó hoa tươi được tạo hình vô cùng đẹp đẽ, kiều diễm ướt át, tràn ngập sức sống.
Liên Kiều chạm vào đồ dùng trên giường, chăn lụa mềm mại cảm giác rất dễ chịu, còn là loại tơ lụa tốt nhất.
Tất cả đều là những thứ tốt nhất của thời đại này.
“Ở đây có một cái nhà vệ sinh.” Anh ba Liên đẩy ra một cánh cửa nhỏ, cười lớn nói, “Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt đều là đồ mới, em nhìn xem có thích không?”
Mỗi một đồ vật ở đây đều tốn rất nhiều tâm tư để lựa chọn, có vài thứ ở tỉnh thành cũng mua không được, Liên Kiều nhìn thấy ở trong mắt, rất là cảm động, “Đều là anh chuẩn bị sao?”
Anh ba Liên không biết con gái thích dạng gì, chỉ biết chuẩn bị cho cô những thứ tốt nhất.
“Em gái anh xứng đáng có những điều tốt đẹp nhất trên đời.”
Cô thiếu thốn mười tám năm hưởng thụ vật chất, anh ấy đều sẽ bù đắp tất cả cho cô.
“Vâng.”
Liên Kiều không nghĩ tới anh ấy còn có phần kiên nhẫn này, “Cám ơn anh, anh nhỏ.”
“Em gọi anh là anh nhỏ?” Ánh mắt của anh ba Liên sáng lên, hưng phấn nhảy dựng lên.
“Ừm, anh nhỏ.” Liên Kiều mỉm cười ngọt ngào, cô tiếp xúc với người anh trai này nhiều nhất, quen thuộc với anh ấy nhất, cũng rất thích tính tình của anh ấy.
Anh ấy là một người ngoài lạnh trong nóng, nhìn bên ngoài thì lạnh lùng kiêu ngạo, kỳ thật trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Anh ba Liên vui mừng chạy tới trước mặt cha mình khoe khoang, “Cha, em gái gọi con là anh, người đầu tiên nó nhận là con.”
Bộ dáng đắc ý kiêu ngạo của anh ấy khiến anh cả Liên liếc mắt, vừa hâm mộ vừa ghen tị nói: “Em gái à, em mau gọi một tiếng anh cả đi.”
Anh ba Liên cười lớn mở miệng, “Anh cả, anh đừng có ép con bé, con bé muốn gọi thì gọi, không muốn gọi thì thôi.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẻ mặt của anh ba Liên lại vô cùng kiêu ngạo.
Anh cả Liên tức giận trừng mắt nhìn anh ấy, bọn họ có còn là anh em tốt hay không? “Liên Đỗ Hành.”
Đang cười ầm ĩ thì chuông điện thoại vang lên, “Đinh đinh đinh.”
Liên Thủ Chính nhận điện thoại, thân thể run lên, m.á.u trên mặt toàn bộ đều biến mất, anh cả Liên ở một bên thấy thế, nhịn không được hỏi, “Cha, xảy ra chuyện gì vậy?”
Môi Liên Thủ Chính trắng bệch, chịu sự kích thích rất lớn, “Em hai con đang ở bệnh viện tỉnh, tính mạng đang nguy kịch…”
Mọi người thay đổi sắc mặt, đồng loạt xông ra bên ngoài, “Nhanh lên.”
Một đám người nghiêng ngả lảo đảo đi về phía bệnh viện tỉnh, Liên Kiều lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Kinh Mặc bị mọi người vây quanh ở chính giữa.
Anh mặc đồng phục phẫu thuật, giống như thay đổi thành một người khác, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, cầm báo cáo trong tay lật xem, bên cạnh còn có một đám bác sĩ và y tá.
Liên Kiều kinh ngạc nhìn anh, giống như là không nhận ra.