Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 95



Khương Khải bước ra khỏi đám đông, quan sát vài lần, cách ăn mặc của cô gái này đáng giá không ít tiền, chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay là mẫu mới nhất năm nay, vô cùng đắt đỏ.

Như vậy đi, chúng tôi đưa cậu đến phòng hiệu trưởng.

“OK.” Liên Kiều hất cằm, vô cùng kiêu ngạo: “Dẫn đường đi.”

Cô có một loại khí chất áp đảo tất cả mọi người, nghiêm nghị đến bất khả xâm phạm.

Khương Khải hơi nhíu mày, có chút không vui, nhưng cũng không nói gì.

Tạ Lệ Lệ ôm n.g.ự.c đứng lên, cả người đều thê thảm: ‘Khụ khụ, Khương Khải, cô ta thật sự không phải người tốt, cô ta còn đá tôi, đá tôi bị thương...”

Bộ dạng thảm đến buồn cười của cô ta khiến cho Khương Khải có chút đau đầu, “Trần Nhĩ, đưa Tạ Lệ Lệ đến phòng y tế, những người khác đi theo tôi.”

Tạ Lệ Lệ sống c.h.ế.t không chịu đi phòng y tế, đi theo ở phía sau la hét muốn Liên Kiều đẹp mặt.

Căn bản Liên Kiều không coi cô ta ra gì, trên đường đi nhìn chung quanh, thưởng thức cảnh đẹp sân trường, hoàn toàn giống du khách, tâm trạng rất tốt.

Có lúc còn dừng lại nhìn thêm vài lần, phong thái rất ung dung.

Đám học sinh nhìn cô, vô cùng bất đắc dĩ, nói cô là gián điệp, bọn họ cũng không tin.

Đoàn người tới cửa phòng hiệu trưởng, Khương Khải tiến lên gõ cửa, sau khi có được sự cho phép mới đẩy cửa vào.

“Xin chào Hiệu trưởng, em là hội trưởng hội học sinh Khương Khải, ở trong trường bắt được một cô gái không rõ lai lịch, cô ấy nói, có hẹn với thầy.”

Hiệu trưởng La hơn năm mươi tuổi, tóc rụng rất dữ dội, đầu đã hói vô cùng nghiêm trọng.

Ông ấy có chút mơ hồ: “Có hẹn với thầy? Đâu có đâu.”

Ông ấy đang đợi người, nhưng không phải cô gái có lai lịch không rõ.

Tạ Lệ Lệ nhất thời kích động như đánh tiết gà: “Thấy chưa, quả nhiên là gián điệp!”

Từ trong đám đông Liên Kiều bước ra, mỉm cười chào hỏi: “Hiệu trưởng La, chào thầy, em là Liên Kiều, rất vui được gặp thầy.”

Hiệu trưởng La và Liên Thủ Chính có quan hệ rất thân thiết, Liên Kiều muốn vào trường học này, Liên Thủ Chính đã tìm ông ấy nói chuyện.

Ông ấy vừa nghe thấy câu này, vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Em là Liên Kiều?”

Ông ấy cẩn thận đánh giá cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt đen láy dịu dàng như nước, long lanh, trông rất đẹp.

Liên Kiều cười híp mắt gật đầu: “Đúng vậy, em đến sớm nửa tiếng, có chút nhàm chán liền đi dạo lung tung...”

Cô bất đắc dĩ nhún nhún vai, hất cằm về phía những học sinh kia.

Hiệu trưởng La nhịn không được phì cười: “Rồi biến thành gián điệp? Ha ha ha.”

Cách gặp gỡ này thật thú vị.

Liên Kiều mấp máy đôi môi nhỏ nhắn nói: “Hiệu trưởng, thầy cười lớn tiếng như vậy thật sự có chút hơi thất lễ.”

“Ha ha, là do thầy rất vui được gặp em.” La hiệu trưởng là một người rất thẳng thắn, là tri kỷ với Liên Thủ Chính, vì vậy đối xử với Liên Kiều như cháu gái: “Liên Kiều à, em trông không giống với cha mình, cũng không giống với mấy anh trai của em.”

Ba người con trai nhà họ Liên lớn lên đều đẹp trai mỗi người một nét, nhưng con gái của nhà họ Liên lại xinh đẹp hơn và có khí chất tao nhã hơn.

Long phượng trong một nhà, thật sự làm cho người ta hâm mộ.

Liên Kiều dí dỏm nói đùa: “Cha em nói, em thuộc về hiện tượng phản tổ, giống bà nội em.”

Hiệu trưởng La kính nể nói: “Bà nội em là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc.”

Liên Kiều tò mò hỏi: “Thầy đã gặp qua bà nội em chưa?”

Mọi người đều nói như vậy, rốt cuộc là chuyện gì?

Hiệu trưởng La khẽ lắc đầu: “Thật đáng tiếc, chưa gặp.”

Đôi vợ chồng nhà họ Liên tài năng xinh đẹp, nhưng đáng tiếc số phận gặp nhiều thăng trầm, tình cảm mà họ dành cho nhau rất ngắn ngủi.

Các học sinh nhìn thấy như vậy, còn có cái gì không hiểu nữa chứ?

Người ta không chỉ quen biết, còn quen biết phụ huynh của người ta, đây có thể coi lại mối quan hệ qua lại giữa các thế hệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sắc mặt Tạ Lệ Lệ xanh mét, vô cùng buồn bực, còn không cam lòng hỏi: “Hiệu trưởng La, thật sự thầy và cô ta có hẹn sao?”

“Đúng vậy.” Hiệu trưởng La nhìn đồng hồ, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Liên Kiều, em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Liên Kiều thu lại khuôn mặt tươi cười, lập tức biến thành một người khác, có mười phần khí thế: “Tất nhiên rồi.”

Hiệu trưởng La có chút ngạc nhiên, ngay cả đứa con gái này của lão đệ cũng không phải là người bình thường

Người con trai út của ông ấy cũng đã trưởng thành, hay là, hết thông gia với nhau?

“Như vậy đi, chúng ta đến phòng nghiên cứu, chắc là những người khác cũng đến rồi.”

“Dạ.”

Tạ Lệ Lệ đáng thương xông tới: “Hiệu trưởng La, cô ta... cô ta đá em bị thương!”

Cô ta ôm ngực, nước mắt lưng tròng, cầu xin hiệu trưởng La làm chủ cho cô ta.

Cũng không thể bị đá vô ích chứ.

Hiệu trưởng La trời sinh không thích co gái khóc sướt mướt, lui về phía sau một bước: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đây là một kẻ ngốc, lại còn nói em là gián điệp, còn muốn đánh em, ta đành phải tự vệ thôi.” Liên Kiều chỉ vào chính mình, vẻ mặt bối rối: “Em có chỗ nào giống với gián điệp chứ?”

Hiệu trưởng La không nhịn được cười: “Bởi vì trông rất xinh đẹp.”

Lúc này Liên Kiều vui vẻ nói: “Ha ha, được rồi, những người đẹp như chúng em chơi với nhau, không chơi với người xấu.”

Tạ Lệ Lệ không chiếm được một chút ích lợi gì, trong lòng ấm ức muốn chết: “Hiệu trưởng, rốt cuộc cô ta là ai?”

“Học sinh được tuyển đặc cách.” Hiệu trưởng La chỉ Liên Kiều: “Sau này, hai em sẽ là bạn học.”

Nghe người bạn già khen con gái lên tận trời mây, cũng không biết là thật hay giả.

“Cái gì?” Các học sinh đều kinh ngạc, học sinh được tuyển đặc cách?

Tạ Lệ Lệ đảo tròng mắt: “Nói cách khác, cô ta không thi đậu trường chúng ta? Đi cửa sau vào đây sao?”

Đây là câu nói nhảm gì vậy? Nghi ngờ tính công bằng của ông ấy sao? Sắc mặt hiệu trưởng La có chút khó coi.

Liên Kiều thản nhiên cười nói: “Hiệu trưởng, trông bộ dạng của cô ta, em thấy có vẻ không phục, vậy để cho những người này cùng đi đi, mở rộng tầm mắt cũng là chuyện tốt, tránh cho việc ếch ngồi đáy giếng, kiêu căng tự đại, tầm nhìn hạn hẹp.”

Khóe miệng hiệu trưởng La giật giật, bây giờ mồm mép người trẻ tuổi đều ăn nói lưu loát như vậy sao?

“Đương nhiên có thể nếu em không cảm thấy phiền.”

Trong phòng nghiên cứu, ngồi ở hàng ghế đầu là hiệu trưởng, hai phó hiệu trưởng, còn có bí thư đảng ủy, và một số giáo sư già dày dặn kinh nghiệm.

Ngồi ở phía sau có hơn hai mươi giáo viên trẻ và trung niên, đều là lực lượng giáo viên nòng cốt được nhà trường bồi dưỡng.

Phía sau cùng chính là nhóm học sinh Khương Khải và Tạ Lệ Lệ ngồi, trong phòng học chật kín người.

Trận chiến lớn như vậy, làm cho mọi người đang ngồi ở đây đều có chút bối rối, không phải nói đến đây họp sao? Để cho những sinh viên này đến là có ý gì?

Hiệu trưởng La đứng trên sân khấu, cười lớn giới thiệu: “Hôm nay cho các em tới, là tổ chức một buổi phỏng vấn.”

Tại hiện trường mọi người đều xôn xao, phỏng vấn? Phỏng vấn ai? Vận dụng lực lượng giáo viên đứng đầu toàn trường, chỉ vì một cuộc phỏng vấn?

Hiệu trưởng La vẫy vẫy tay với Liên Kiều đang đứng ở cửa; “Liên Kiều, em tự giới thiệu đi.”

Liên Kiều cũng rất bất ngờ khi cha của cô sắp xếp cho mình một trận chiến lớn như vậy, nhưng cô đã chứng kiến

vô số chuyện lớn trên đời này nên chuyện này chẳng là gì cả.

Dưới ánh mắt khác nhau của mọi người, Liên Kiều đi lên bục giảng một cách thoải mái tự nhiên, cầm phấn viết tên mình lên bảng đen: Liên Kiều.

Liên Kiều, họ Liên, khởi nguồn từ hậu duệ của quốc công nước Tề thời Xuân Thu, Kiều là nhân tài kiệt xuất đi đầu trong ngành, đồng thời cũng là tên thuốc Đông y, ba tuổi bắt đầu học “Bản thảo cương mục”, “Thiên kim phương”, “Hoàng Đế tâm kinh”, “Châm cứu học” vân vân, những sách này đều có thể đọc thuộc làu, chuyên bắt mạch, điều chế thuốc.

Khí chất của cô điềm tĩnh, cử chỉ lời nói tao nhã tự tin, xinh đẹp đoan trang, làm cho mọi người phải kinh ngạc.

Cô đổi giọng nói: “Hôm nay em đến trường, thứ nhất là muốn kiểm tra trình độ của mình, thứ hai là xem trường này có xứng với em không? Phỏng vấn mà, vốn là để hai bên đều có lợi.”

Mọi người: “...” Người trẻ tuổi, như thế này... cha của người này có biết không?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com