Sau này là bạn học, cũng không cần khách khí, không biết em có hứng thú tham gia hội sinh viên hay không? Chức hội trưởng văn nghệ hội sinh viên còn trống.
Anh ta chỉ muốn kết bạn và giữ thái độ khiêm tốn, ai lại không muốn xây dựng mối quan hệ với một tài năng quý giá như vậy?
Liên Kiều nhìn anh ta, nhìn người ôn hòa thân thiết, nhưng trong mắt có chút gì đó không nói rõ được.
Cô nhìn người luôn luôn rất chuẩn.
“Không có hứng...”
Đừng nói hội trưởng văn nghệ hội sinh viên, ngay cả hội trưởng hội sinh viên, cô cũng không có hứng thú.
Có thời gian, còn không bằng nghiên cứu thêm vài vị thuốc.
Có một bóng hình không biết từ nơi nào xuất hiện: “Liên Kiều, cô thật không biết xấu hổ, cứ vậy mà quấn lấy hội trưởng Khương Khải, cô muốn làm gì?”
Là Tạ Lệ Lệ, cũng không biết cô ta từ đâu nhìn thấy điểm này, trong mắt tràn đầy tức giận.
Cô ta đã sớm coi trọng Khương Khải, cảm thấy trong trường học này cũng chỉ có Khương Khải có thể xứng đôi với cô ta, hội trưởng hội học sinh, tiêu chuẩn của nam chính ngôn tình.
Liên Kiều trợn trắng mắt: “Cô còn nợ tôi một lời xin lỗi.”
Tạ Lệ Lệ biến sắc, còn ấm ức: “Tôi không sai, người sai là cô, cô không nên lén lút, bộ dáng quỷ quái không thể để người khác biết, rõ ràng là cố ý gài bẫy hại chúng tôi.”
Logic vừa ăn cướp vừa la làng này, còn định vả mặt người ta, thật sự coi mình trở thành nữ chính của thế giới?
Liên Kiều khinh thường nhìn lướt qua: “A, chiếu theo ý của cô, sai vĩnh viễn là người khác, bị cô đánh là vinh hạnh, đánh má trái, má phải chủ động đưa lên, mới là đúng, đúng không?”
“Phì.” Khương Khải nhất thời mất khống chế, nhịn không được cười ra tiếng.
Tạ Lệ Lệ không khỏi thẹn quá hóa giận, cô ta không trách Khương Khải, lại trách Liên Kiều.
“Liên Kiều, tôi tên là Tạ Lệ Lệ, là con gái nhà họ Tạ ở Bắc Kinh.”
“Hả?” Liên Kiều nhíu mày: “Đây là cô đang cung cấp tính danh, để tôi viết bài xã luận kia sao? Được rồi, tối nay tôi sẽ viết, ngày mai sẽ gửi đến nhật báo Nhân Dân.”
Biểu tình kiêu ngạo của Tạ Lệ Lệ bị đánh nát bét, sắp khóc rồi, cô ta mới có bệnh!
Rõ ràng là muốn thể hiện nhưng lại bị mắng, muốn đập đầu vào tường, vì sao không đi theo thường lệ đi? Không phải nên bị dọa trong lòng run sợ, ngược lại lấy lòng cô ta sao?
“Đừng viết bậy, có nghe thấy không?”
Liên Kiều rất nghe lời nói: “Nghe rồi, như thế nào tôi sẽ viết như thế đó, sẽ dùng thủ pháp tả thực để viết sự kiêu ngạo ương ngạnh của chị em nhà họ Tạ các cô, tuyệt đối không thêm mắm dặm muối, yên tâm đi.”
“Phì.” Khương Khải thật sự không muốn cười, nhưng không nhịn được, sự miêu tả này rất vui.
Tạ Lệ Lệ tức giận nhảy dựng lên: “Liên Kiều.”
Liên Kiều khiếp sợ mở to hai mắt: “Còn ngại chưa đủ? Tôi sẽ vẽ, giúp hai chị em các cô vẽ miễn phí một bức tranh đi? Chỉ vẽ một màn các cô dẫn người vây quanh tấn công tôi? Như thế nào? Tôi cảm thấy độc giả sẽ thích.”
Tạ Lệ Lệ kích động tức giận: “Cô... cô...”
Chưa đấu được một hiệp với Liên Kiều, đã bị người ta K.O, nên vô cùng không cam lòng.
“Hội trưởng Khương, cô ta bắt nạt em như vậy, sao anh không giúp em?”
Tốt xấu gì bọn họ cũng quen biết hai năm, thường xuyên gặp mặt.
Khương Khải không nghĩ tới sẽ bị cô ta kéo xuống nước, nhíu mày, cô gái này không có đầu óc, cũng không biết làm sao thi vào được.
Biết rõ không thể trêu vào, còn muốn lấy trứng ném đá.
“Giúp thế nào? Cầu xin cô ấy đừng viết? Hay là cầu xin cô ấy đừng vẽ? Đây là tự do của cô ấy, em nên xin lỗi đi.”
Tạ Lệ Lệ nhìn cái này, nhìn cái kia, vừa xấu hổ vừa tức giận, lại không thể không cúi đầu: “Xin lỗi.”
Cô ta thật sự sợ Liên Kiều gửi bản thảo cho tòa soạn báo, không những cô ta sẽ mất mặt mà nhà họ Tạ càng mất mặt.
Mặt Liên Kiều không chút thay đổi nhìn cô ta: “Không nghe thấy.”
Hốc mắt Tạ Lệ Lệ đều đỏ, vì sao phải ức h.i.ế.p cô ta như vậy? “Xin lỗi, tôi sai rồi, cầu xin cô giơ cao đánh khẽ.”
Liên Kiều biểu hiện khoan hồng độ lượng: “Cuối cùng cũng hiểu chuyện, lần sau đừng phạm phải nữa, tôi sẽ nhân từ nương tay, nhưng phạm vào tay người khác thì khó mà nói.”
Mẹ nó, được món hời còn khoe mẽ, Tạ Lệ Lệ rốt cuộc chịu không nổi, nức nở chạy xa.
Khương Khải nhìn sắc mặt người con gái lạnh nhạt, biết rõ không dễ ở chung với cô, đành phải tìm cớ rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thấy bọn họ đã đi xa, tầm mắt Liên Kiều quét về phía sau một gốc cây đại thụ, “Người nào? Ra đây đi.”
Hai cô gái nắm tay nhau bước ra từ sau gốc cây.
"Liên Kiều, cậu thật giỏi, hiểu biết nhiều lại còn nói hay, làm cho Tạ Lệ Lệ phải cúi đầu. Cậu không biết cô ta ở trường khó chịu thế nào đâu."
"Chiêu này phải học, lần sau cô ta lại khoe khoang gia thế, chúng ta sẽ dùng chiêu này. Ha ha ha."
Hai người cười vui vẻ, khuôn mặt rạng rỡ.
Liên Kiều không nhịn được cười, "Mọi người đều ghét cô ta vậy sao?"
"Con trai thích cô ta, nhưng con gái thì..."
Quá giả tạo và kiêu căng, trước mặt con trai thì yếu đuối, còn trước mặt con gái thì khoe khoang gia thế, thật sự không ai ưa.
Dù không nói hết, nhưng Liên Kiều đã hiểu.
"Liên Kiều, chúng tôi đặc biệt đợi cậu để xin lỗi. Xin lỗi, là chúng tôi mắt mờ, lại tin lời Tạ Lệ Lệ."
"Xin lỗi, Liên Kiều."
Liên Kiều thản nhiên phẩy tay, "Không sao, các cậu học năm mấy?"
"Chúng tôi học năm hai, tôi là Tần Lộ, cô ấy là Trần Đan Bình. Cậu phải gọi chúng tôi là sư tỷ đấy, sau này sư tỷ sẽ bảo vệ em."
Tần Lộ có khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt cũng tròn, trông rất dễ thương, tính cách ngây thơ hồn nhiên.
Liên Kiều lạnh lùng nhìn lướt qua, "Tôi là sinh viên năm tư."
Hai cô gái: "..."
"Phì ha ha." Liên Kiều không nhịn được cười, "Sau này sư tỷ sẽ bảo vệ các em nhé."
Trần Đan Bình mặt hơi đỏ, lấy hết can đảm nói, "Sư tỷ Liên Kiều, cảm ơn chị đã giúp chúng em minh oan cho cô Tưởng. Cô ấy là một giáo viên tốt, thường giúp đỡ học sinh nghèo, còn âm thầm trợ giúp, em là một trong những học sinh nghèo nhận được ơn huệ đó."
Cô ấy hơi lúng túng nhưng vẫn thản nhiên nói ra.
Cô Tưởng đã nói, nghèo không đáng sợ, người nghèo mà chí ngắn mới đáng sợ.
Tần Lộ cũng gật đầu mạnh mẽ, "Cô Tưởng là người rất tốt, nhưng vì không có con mà bị kỳ thị, bị chế giễu, chúng em rất buồn. Bây giờ thì tốt rồi, cô Tưởng cuối cùng cũng vượt qua được, quan trọng nhất là, chồng cũ của cô ấy đã bị báo ứng."
Cô ấy rất vui mừng, cũng rất ngưỡng mộ Liên Kiều, y thuật giỏi, phẩm cách tốt, dù vô tình hay cố ý, cũng đã giúp cô Tưởng một tay.
Liên Kiều nhìn ra, những lời này họ nói là thật lòng, phẩm chất tốt.
"Cô Tưởng của các cô sức khỏe yếu, hàn khí rất nặng, cần điều dưỡng kỹ, nếu không..."
Tần Lộ mặt trắng bệch, "Nếu không... sẽ không giữ được thai sao?"
Đều là học y, một số lý thuyết y học đều hiểu.
Liên Kiều khẽ gật đầu, cơ thể Tưởng Vân bị hủy hoại do uống quá nhiều thuốc lung tung.
"Ừ, lần sẩy thai đầu tiên dễ gây ra sẩy thai liên tiếp."
Trần Đan Bình không khỏi mắt đỏ lên, "Sư tỷ, giúp cô Tưởng đi, cầu xin chị, giúp cô ấy, đứa bé này rất quan trọng với cô ấy."
Tần Lộ cũng rất lo lắng, "Sư tỷ Liên Kiều, cô Tưởng thật sự rất tốt, cầu xin chị giúp cô ấy."
Liên Kiều trầm ngâm một chút, "Tôi không thể giúp không."
Tần Lộ lấy ra một cái ví, vội vàng nói, "Em có tiền, cần bao nhiêu? Em có."
Liên Kiều hơi ngạc nhiên, sinh viên thời nay một lòng một dạ, hiếm thấy.
"Không chỉ là vấn đề tiền bạc, cô ấy đang mang thai, không thể dùng thuốc, thuốc có ba phần độc."
Tần Lộ gần như khóc, "Vậy phải làm sao?"
Liên Kiều chợt nghĩ ra, "Các cô ai biết nấu ăn không?"
Trần Đan Bình giơ tay phải lên, "Em biết!"
"Em cũng có thể giúp."
Hai người đều rất nhiệt tình, Liên Kiều khẽ mỉm cười, "Được, vậy tôi giao cho các cô một nhiệm vụ."