Vân Yên tỉnh lại vì đau.
Cô mở to mắt, thấy trước mặt là một gương mặt phóng đại, còn sau lưng thì kề sát tấm đệm mềm; hai cổ tay cô đang bị người đó nắm chặt, đặt lên đầu giường.
“Chị dâu nhỏ, chị muốn quyến rũ tôi sao?” Người đàn ông khom lưng, hơi thở phả vào tai cô, ấm áp và có phần ngứa ngáy.
Mê Truyện Dịch
Vì vừa tỉnh ngủ, cô còn đờ đẫn, chưa kịp xác định mình có đang nằm mơ hay không.
“Hửm?”
Âm cuối của hắn nhếch lên, giọng điệu cực kỳ trêu ghẹo. Người đàn ông cười đầy ác ý, rồi lại khẽ tiến sát hơn, cánh môi ấm của hắn chạm vào vành tai Vân Yên.
Cảm giác như bị bỏng, Vân Yên phản xạ vung tay một cái, hất người đó ra ngay.
Rầm—
Cái bàn gỗ bị đập vỡ tan, hồ sơ giấy tờ bay vương vãi khắp nơi.
Thẩm Minh ngã ngồi xuống sàn, vài giây sau vẫn chưa lấy lại tinh thần; trong lòng hắn vừa kinh ngạc vừa không tin, nhìn người con gái gầy nhỏ, mặc bộ áo ngủ in họa tiết hoạt hình, đang ngồi trên giường.
“Chị dâu nhỏ—” Hắn cố gắng nở nụ cười, chống tay đứng dậy, rồi vuốt vuốt chỗ cổ tay vốn sạch sẽ: “Chị đang muốn chơi trò tình thú với tôi sao?”
Vân Yên nắm chặt góc áo, thấy hắn lại định tiến tới, cô liền giơ chân đá một cái, người kia lại bị đẩy văng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lưng Thẩm Minh đập vào vách, toàn thân đau như muốn nát ra. Hắn không thể giữ được vẻ tự tin nữa: “Giả vờ trinh tiết cái gì? Có phải cô tự bò lên giường tôi không? Sao bây giờ mới nhớ tới tên thiểu năng Thẩm Ám kia?”
Vân Yên sửng sốt, nhìn quanh mới nhận ra mình thật sự đang ở một căn phòng lạ. Cô bật dậy, nhảy xuống giường chân trần.
Hôm nay Thẩm Minh đã chịu tổn thất như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua cô? Hắn đứng chắn trước cửa, ánh mắt trở nên hung tợn: “Muốn chạy? Nằm mơ đi!”
Vân Yên do dự trong chớp mắt, giơ chân đá vào hông hắn. Thẩm Minh giật mình né tránh, rồi nghe một tiếng “oành” — cửa bật mở.
Thẩm Ám đứng ngay ngoài cửa, khuôn mặt dưới ánh đèn hành lang trắng bệch, đôi mắt đen vô cảm tiến vào phòng.
Chuyện xưa là như thế này.
Vân Yên xuyên vào một quyển nam tần văn. Nam chính Thẩm Minh là con riêng của chủ tịch tập đoàn Thẩm, nhưng vẫn được hưởng đãi ngộ như người thừa kế chính thức. Người thừa kế nguyên bản của nhà họ Thẩm là Thẩm Ám, từ nhỏ chịu bao bạo hành và lời mắng chửi của mẹ kế, bởi vì anh bị coi là kẻ ngốc.
Chủ tịch Thẩm mặc kệ hành vi của vợ kế, nhưng ông không hờ hững với con trai. Ông tìm được một minh tinh hạng Z, thuyết phục cô gả cho Thẩm Ám với điều kiện đổi lấy tài nguyên cao cấp.
Đối phương không chút do dự, chấp nhận.
Chủ tịch Thẩm tưởng mọi chuyện xong xuôi thì minh tinh lòng tham không đáy lại chui lên giường Thẩm Minh, ngu ngốc nghĩ rằng nếu g.i.ế.c được Thẩm Ám thì cô sẽ được gả cho Thẩm Minh, trở thành phu nhân của tập đoàn Thẩm.
Nhưng Thẩm Ám không bị g.i.ế.c mà ngược lại tỉnh lại, anh không quên những gì mình đã chịu, càng thêm tàn nhẫn trả thù mọi người. Số phận mẹ kế và minh tinh đều thê thảm, thậm chí Thẩm Minh cũng gặp rắc rối khi đối đầu với anh.
Dù sao nam chính vẫn là nam chính; với hào quang chính diện, kết cục cũ là Thẩm Ám mất mạng. Anh cùng chiếc xe rơi xuống vực, t.h.i t.h.ể không tìm thấy.
Lúc này, tình tiết đang đến đoạn minh tinh bò lên giường em chồng, dưới sự xúi giục của nam chính để mưu hại Thẩm Ám. Vân Yên băn khoăn: khi cô xuyên vào là lúc minh tinh vừa được gả tới. Rõ ràng cô đã cố tránh xa Thẩm Minh, không tiếp xúc lén lút với hắn, càng không có ý định bò lên giường hắn, vậy sao cốt truyện vẫn diễn theo nguyên bản?
Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ. Thấy Thẩm Ám đứng ngoài cửa, Thẩm Minh cười khinh bỉ, mở cúc áo trên cùng, hất cằm, mỉa mai: “Nhìn gì? Sao thế? Muốn tham gia cùng à?”