"Rốt cuộc thì ngươi là ai?"
Trong căn hầm tối om, người đàn ông nằm sấp dưới đất khuôn mặt phờ phạc vẻ bệnh tật, tứ chi gãy giập mềm nhũn buông thõng.
Áp lực ở n.g.ự.c khiến Bạch An thở không nổi, vết thương trên bụng được băng bó lại rỉ máu, từng giọt đỏ thẫm thấm qua lớp vải.
Rõ ràng hắn đang ở phòng y tế, làm sao tên này có thể đánh gục rồi đưa hắn tới đây?
Bạch Hàn đâu?
Những người khác đâu?
"Ngươi muốn gì?"
Người đàn ông nửa thân chìm trong bóng tối thong thả lật lưỡi Đường đao nhuốm m.á.u trên tay, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên nụ cười không chút tình cảm.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
"Đừng hiểu lầm, ta chỉ mượn... dấu vân tay của ngươi để mở khóa."
Giọng nói lạnh băng chậm rãi vang lên, khiến người ta không khỏi rùng mình, phảng phất sau vẻ bình thản ấy là cả biển m.á.u cuồng nộ.
Bạch An tự nhận mình từng trải qua sóng gió, từng đối đầu với những kẻ tàn độc nhất, nhưng khi kẻ kia chậm rãi bước ra ánh sáng, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng như vực thẳm kia chạm vào hắn, trái tim Bạch An đột nhiên thắt lại.
Kẻ đứng trước mặt hắn giống như ác quỷ bước ra từ vực sâu, mang theo hơi thở tàn nhẫn thấm đẫm m.á.u tanh.
"Chúng ta không thù không oán, nếu ngươi muốn số hàng trong kho này, ta có thể... aaaah!!!"
Tiếng thét đau đớn vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Đau.
Đau đến rợn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cơn đau từ cổ tay xuyên thẳng đến tim khiến Bạch An đau đớn tột cùng, khuôn mặt vốn đã tái mét giờ càng méo mó.
Trước đó, gã đàn ông chỉ khiến tứ chi hắn trật khớp, hắn còn có thể chịu đựng được.
Nếu gã chỉ muốn những thứ trong kho này, để hắn giữ được mạng sống, thì dù có phải dâng cả hai tay, hắn cũng sẵn sàng.
Chỉ là một nửa kho vũ khí của Bạch gia thôi, lấy đi cũng chẳng sao. Nhưng tại sao phải chặt đứt đôi tay hắn?
Hơn nữa, hắn còn có linh cảm chẳng lành.
Hơn nữa, hắn còn có linh cảm chẳng lành.
Lưỡi d.a.o sắc nhọn đ.â.m xuyên bàn tay chưa kịp dính m.á.u vào máy nhận dạng vân tay. Tiếng "tít" vang lên, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra.
Vân Yến rút khăn giấy, cúi mình lau những vệt m.á.u lấm tấm trên đầu ngón tay. Hàng mi dày khẽ che đi ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ ẩn sâu bên trong.
Đạn dược, hắn phải lấy.
Người, cũng đừng hòng thoát.
"Đau không?"
Ánh nhìn lạnh lùng từ trên cao quan sát khuôn mặt đau đớn tột cùng của Bạch An.
"Người của ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Bạch An gắng gượng thở gấp, nghiến răng nói từng chữ.
Nhưng vết thương trên tay vẫn không ngừng chảy máu, minh chứng rõ ràng rằng hắn có lẽ sẽ c.h.ế.t tại đây.
Từng nắm giữ sinh mạng bao người, không ngờ cuối cùng hắn lại c.h.ế.t dưới tay một kẻ xa lạ.